Chiếc bình vỡ


David là một vận động viên điền kinh có triển vọng tranh tài ở Thế vận hội Olympic. Thế mà trong một lần đi khám sức khỏe, bác sĩ đã chẩn đoán anh mắc bệnh bướu mô liên kết
xương ác tính ở chân phải và bắt buộc phải phẫu thuật gấp mới mong giữ được chân còn lại. 
Cuộc phẫu thuật này cứu được mạng sống của David, song dường như nó đã đặt một dấu
chấm hết trong sự nghiệp cuộc đời anh.
Trước đây, David là chàng trai có cá tính mạnh, phóng khoáng và thích giao thiệp, còn bây giờ anh trở nên thiếu kiên nhẫn, nóng tính và thường xuyên gây gổ với nhiều người. Anh bỏ
học, tự hủy hoại bản thân mình bằng cách uống nhiều rượu và gây sự với mọi người khiến cựu huấn luyện viên của anh gọi điện và giới thiệu anh đến gặp tôi để chữa trị tâm lý.
Lần gặp gỡ đầu tiên, tôi nhận thấy David là một chàng trai đặc biệt nhưng rất khó gần.
Thoạt đầu nói chuyện với tôi, anh tỏ ra nóng nảy và cho rằng mọi người quan tâm đến anh chỉ vì thương hại mà thôi. Vào lần gặp thứ hai, để hiểu rõ suy nghĩ của anh, tôi đưa một tập 
giấy và yêu cầu anh phác họa bản thân mình. Ngẫm nghĩ một lát, David vẽ một cái bình rất sơ sài, ở phần thân bình anh vẽ một vết nứt sâu. David sử dụng cây bút chì màu đen, cố sửa
đi sửa lại vết nứt ấy đến nỗi rách cả giấy vẽ. Tôi thấy mắt anh đỏ hoe. Tôi hiểu đó là tâm trạng thực sự nằm sâu trong tâm hồn mà anh cố che giấu bằng cách tỏ ra giận dữ với mọi
người xung quanh. Đối với David, vết nứt ấy thể hiện như một nỗi đau, một sự mất mát mà vĩnh viễn anh đang phải chịu đựng. Khi anh ra về, tôi xúc động nhìn bức tranh và thầm nghĩ
mình phải tìm cách giúp anh. Tương lai của David không thể bỏ đi như chiếc bình vỡ này
được.
Sau nhiều buổi chữa trị, David dần lấy lại được thăng bằng trong hoàn cảnh mới. Rồi một hôm, anh đưa cho tôi một số tờ báo, tạp chí viết về các vấn đề như: tai nạn xe gắn máy mà
hậu quả là nạn nhân bị mất một chân, hoặc một thiếu nữ bị bỏng nặng; một cậu bé bị tai nạn khi thực hành môn hóa học và trở nên mù lòa...
Tôi hỏi mục đích của anh làm như vậy có ý nghĩa gì? Như khơi đúng nỗi đau đè nén từ lâu, anh nói: "Chẳng ai hiểu và giúp đỡ những người này cả. Thật tình, chúng tôi còn gặp bất
hạnh hơn sau khi tai nạn xảy ra mà chẳng ai quan tâm, cảm thông được".
Tôi thấy bên trong lời nói của anh ẩn chứa mối quan tâm đối với những người cùng cảnh ngộ. Tôi hỏi liệu anh có giúp được gì cho những người này không? Thoạt đầu, anh ngạc
nhiên trả lời: "Không!". Nhưng trước khi về, anh hỏi tôi liệu anh có thể gặp gỡ và trò chuyện
với những người ấy không? 
Vài tuần lễ sau, David bắt đầu viếng thăm những bệnh nhân đó. Sau những lần gặp gỡ ấy, anh cảm thấy vui vẻ, phấn chấn vì thấy rằng mình có thể nói chuyện và động viên họ vượt
qua nỗi mất mát, đau đớn trên cơ thể và trong tâm hồn. Đây là công việc có ý nghĩa nhất từ sau khi anh bị mất một chân.
Một hôm, anh đến thăm cô gái mắc căn bệnh ung thư di truyền. Cuộc đời của cô là một
thảm kịch: người mẹ, người chị và cô em họ của cô đều đã mất vì bệnh ung thư. Khôngnhững thế, một người chị họ của cô cũng đang nằm viện vì căn bệnh ấy. Cô hầu như không
còn muốn sống nữa.
Khi anh đến, cô gái nằm liệt trên giường, hai mắt nhắm nghiền và hầu như không quan tâm đến sự có mặt của anh. David cố gắng mọi cách để gây sự chú ý nhưng cô ấy vẫn không
mở mắt, thậm chí không có phản ứng gì cả. Cuối cùng anh lặng lẽ tháo dây đeo chân giả của mình ra và cố ý để nó rơi xuống sàn nhà gây nên một tiếng động thật lớn. Giật mình, cô gái
mở mắt ra và ngạc nhiên nhìn thấy David trong tình trạng nhảy lò cò theo nhịp một bản nhạc trong một tâm trạng rất vui. Trông anh chẳng khác một anh hề độc diễn trên sân khấu.
Tự nhiên, cô bật cười rồi nói: "Nếu anh có thể khiêu vũ, thì tôi cũng có thể hát được". Anh
liền trả lời:
- Vậy thì có điều gì ngăn cản chúng ta làm việc đó nhỉ! - Anh nhìn cô với nụ cười thân
thiện.
Từ đó, anh và cô gái trở thành đôi bạn đồng hành trong những lần viếng thăm các bệnh nhân. Anh không những giúp cô vượt qua những mặc cảm của bản thân, mà còn chiến thắng
được bệnh tật. Không biết từ lúc nào, hai người đã gắn bó yêu thương nhau. Tôi gặp David một lần nữa, khi anh bất ngờ đến báo tin lễ cưới. Tôi chúc mừng anh, rồi
theo thói quen công việc, tôi lấy ra bức tranh mà anh đã vẽ từ hai năm trước:
- Anh còn nhớ bức ảnh này không? Vì sao anh nghĩ bản thân là một cái bình vỡ?
David nhìn bức tranh rất lâu rồi nói:
- Anh biết không, thực ra điều tôi muốn vẽ vẫn chưa kết thức...
Tôi ngạc nhiên và đẩy túi bút chì màu về phía anh. Anh chọn một cây bút chì màu vàng và bắt đầu vẽ những đường nét tỏa ra từ vết nứt đến cạnh tờ giấy. Đó là những đường nét rất
lớn và có màu vàng sáng chói.
Lại một lần nữa, David làm tôi bất ngờ về năng lực sáng tạo tiềm tàng trong tâm hồn anh. Anh không những vượt qua nỗi đau của chính mình mà còn giúp đỡ nhiều người cùng bị
thương tật như anh. Ngắm nhìn bức tranh, David nhẹ nhàng đặt tay mình lên vết nứt và nói:
- Đây là những chỗ mà ánh sáng xuyên qua! Và đến bây giờ, tôi đã nhìn thấy được ánh
sáng của đời mình.

Theo Chicken Soup for the Soul
“Bạn không thể chữa lành trái tim bị thương của bạn nếu bạn không thu hết những mảnh vỡ của nó

Post A Comment:

0 comments so far,add yours

support@ini.vn