Articles by "Cuộc Sống"
Showing posts with label Cuộc Sống. Show all posts


ÂM NHẠC LÀM CHO CUỘC SỐNG PHONG PHÚ HƠN…

Ngày… tháng … n ăm… Con yêu của cha!
Trong các lo ại nhạc cụ, cha thích nhất là cây đàn guitare, vì nó đơn giản, gọn nhẹ và
bình dân. Chúng ta có thể mang nó theo bất cứ nơi đâu, có thể dùng nó để biểu diễn mọi lúc,
mọi nơi. Thời sinh viên, cha rất thích bài hát “Cây đàn sinh viên” của nhạc sỹ Quốc An với
những ca từ diễn tả rất chân thật cuộc sống thế hệ sinh viên của cha thời đó. Với những sinh
viên sống xa nhà, cuộc sống có nhiều khi cảm thấy rất buồn tẻ, nhưng nhờ có cây đàn
guitare mà cuộc sống bỗng trở nên thật đẹp: “Đời sinh viên có cây đàn guitare, đàn ngân lên
chúng ta cùng hòa ca. Có anh bạn xa nhà, có cô bạn nhớ cha, hát vang cùng lời ca...”H ồi đó, ở ký túc xá, cha đã nhiều lần đàn và hát cho một người bạn nữ rất đẹp - mẹ của
con bây giờ - nghe những bài hát ca ngợi cuộc sống, ca ngợi tình yêu ! Bây giờ, cha ước gì
thời gian có thể quay trở lại để cha được sống thêm một lần nữa những ký ức tươi đẹp đó!
Đ ã lâu rồi, cha không gảy đàn cho mẹ con nghe. Nhiều khi cha cứ viện cớ công việc của
cha và mẹ đều bận rộn, nhưng nghĩ lại, cha thấy mình thật có lỗi! Người phụ nữ đôi khi cần
đến những niềm vui hết sức giản dị mà trong cách nhìn của đàn ông chúng ta, chúng ta dễ
cho đó là những điều bình thường, không đáng lưu tâm.
Th ế nhưng, con có để ý không? Tối thứ Năm vừa rồi, sau buổi tiệc mừng sinh nhật mẹ,
trước mặt đông đủ bà con họ hàng cùng bạn bè, cha đã đàn và hát tặng mẹ bài hát ngày xưa
mẹ rất yêu thích. Và chắc con đã thấy nụ cười tự hào pha lẫn hạnh phúc trên gương mặt mẹ.
Cha có cảm giác rằng, trông mẹ con dường như trẻ lại đến... mười mấy tuổi đấy! Vậy mới
biết, những niềm vui tinh thần thực là có ý nghĩa đối với cuộc sống của mỗi người như thế
nào!
Dù cu ộc sống vật chất có chút khó khăn đi chăng nữa, nhưng nếu tinh thần của mỗi
chúng ta thật sự được thoải mái, nhẹ nhàng, thì chúng ta vẫn cảm nhận được những niềm
vui, hạnh phúc bất tận của cuộc sống!
Không còn nghi ng ờ gì nữa, chính âm nhạc góp phần làm cho cuộc sống phong phú hơn!
Hôm nay, cha thật vui khi thấy con tập đàn, vì cha biết, chính con đang nỗ lực tìm kiếm sự
phong phú cho cuộc sống của mình và của người khác!
Và sau này, bi ết đâu chính con cũng sẽ có dịp đàn và hát một bài hát nào đó để chúc
mừng sinh nhật người vợ hiền sau này của con! Lúc đó, con sẽ cảm nhận rõ rệt hơn niềm
hạnh phúc tương tự như cha đã cảm nhận ngày hôm nay!


KHÁM PHÁ NĂNG LỰC TIỀM ẨN

Ngày … tháng … năm … Con yêu của cha!
Con có biết không, mỗi người chúng ta, khi sinh ra trong cuộc đời này đều được sở hữu
những thứ vô cùng quý giá, đó là: năng lực tiềm ẩn của bản thân mình. Những năng lực tiềmtàng được hiểu là “những gì rất có thể sẽ biến thành hiện thực, nhưng hiện tại thì tạm thời
chúng vẫn chưa thành hiện thực”.
Chắc con có để ý thấy nhiều người quanh con vẫn thường cảm thấy chán nản, thấy mình không đạt được những mục đích mà mình mơ ước, cảm thấy không mãn nguyện trong cuộc
sống, chỉ vì người ta lãng quên những năng lực còn tiềm ẩn của bản thân họ. Khi con nhìn m ột cậu bé đang hào hứng chạy dưới sân, chân nó đẩy đưa một quả bóng
trông thật ngoạn mục. Với những hành động nhanh nhẹn, khéo léo đó, chúng ta có thể nghĩ
đến một lúc nào đó trong tương lai, cậu bé sẽ là một danh thủ với những bàn thắng đẹp mắt
nhất, góp phần làm nên chiến thắng cho một đội bóng danh tiếng trong những giải đấu hấp
dẫn nào đó...
Tuy nhiên, để cho những năng lực tiềm ẩn của bản thân được “đánh thức”, chắc chắn
cậu bé sẽ còn phải học tập và rèn luyện rất nhiều. Năng lực tiềm ẩn chỉ nói lên khả năng “CÓ
THỂ” thành công trong một hoạt động nào đó, chứ nó không tự dưng mà đem lại cho chúng
ta thành công. Lựa chọn một cách sống như thế nào để cho những năng lực tiềm ẩn của
mình được “đánh thức”, đó mới là điều quan trọng nhất!
Nh ững buổi chiều đi làm về, trên những con đường với dòng người xuôi ngược vất vả đi
làm về và tranh thủ những buổi học thêm ban tối, thì ngay bên đường, trong những quán cà
phê, quán ăn, chắc con cũng thường thấy những gương mặt khá quen thuộc của nhiều thanh
thiếu niên ở lứa tuổi của con. Dường như họ không thể sống một ngày mà không la cà ra
quán cà phê. Với tóc tai lởm chởm, nhuộm lòe loẹt hai ba màu, áo quần kệch cỡm, vẻ mặt
nghênh ngáo, họ tích cực ngồi bàn luận về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà nội dung có
lẽ cũng chỉ là... tào lao mà thôi! Cha chưa cần biết những thanh thiếu niên ấy có những năng
lực tiềm ẩn gì, nhưng cha có thể chắc chắn một điều rằng, một lối sống như vậy sẽ chẳng
giúp họ phát huy được những năng lực tiềm ẩn của bản thân. Dĩ nhiên, cha chẳng bao giờ
mong con trai của cha lại mắc phải những sai lầm tương tự như vậy!
Cha v ẫn thầm tiếc, giá mà những thanh thiếu niên ấy biết lựa chọn những cách sống
thích hợp hơn để phát huy “những năng lực tiềm ẩn” của bản thân! Đành rằng, mỗi người
đều có quyền tự do lựa chọn một cách sống. Thế nhưng, việc không có đủ tỉnh táo, không cóđủ định hướng để lựa chọn một cách sống nhàm chán như vậy thì đương nhiên, sớm hay
muộn gì, tự mình cũng sẽ đánh mất những gì tốt nhất mà lẽ ra mình có được, con ạ!
Trong cu ộc sống, thiếu một chút kỷ luật đối với bản thân, thiếu một chút ý thức rèn
luyện, thiếu một chút thái độ sống nghiêm túc, thiếu một chút khát vọng vươn lên, nhất là
thiếu một chút sáng suốt trong việc lựa chọn một lối sống đúng đắn, người ta đều có thể
đánh mất hết những năng lực tiềm ẩn của bản thân và biết bao cơ hội tốt mà lẽ ra mình có
thể vươn lên.
R ất nhiều người khác thì lại tự biến cuộc đời mình thành nạn nhân của những thất bại,
chỉ vì họ mãi tự giam cầm đầu óc của họ trong những suy nghĩ hết sức tiêu cực, bi quan. Đó
là một triết lý sống rất yếm thế, bị động, thiếu hẳn sức sống cho bản thân. Nó làm cho con
người ta lúc nào cũng cứ tin rằng, mình chẳng thể nào tiến xa được, tương lai của mình sẽ
chẳng bao giờ tốt đẹp được. Rồi sao nữa? Mình là kẻ bất tài, suốt đời chẳng làm nên chuyện
gì hay ho cả!... Nghĩ như thế là hoàn toàn sai!
S ở dĩ cha nói những ý nghĩ như trên hoàn toàn sai, bởi vì: mỗi người đều có những năng
lực tiềm ẩn của riêng mình. Những năng lực đó sẽ giúp chúng ta làm cho cuộc đời mình tốt
đẹp hơn lên. Vấn đề là con có cố gắng phát hiện ra những năng lực còn tiềm ẩn của mình
hay không? Có nỗ lực rèn luyện, phát huy nó hay không? Con có tin tưởng ở chính bản thân
mình, tin vào những năng lực còn tiềm ẩn của mình hay không?
N ếu chúng ta tin rằng, mình là kẻ vụng về, chắc chắn tay chân chúng ta cũng sẽ trở nên
lóng ngóng, vụng về. Nếu bây giờ con cứ nghĩ rằng, mình sẽ thất nghiệp, thì chắc chắn là sau
này con sẽ rất khó mà tìm thấy một việc làm. Nếu con tự cho rằng mình là một kẻ “ngu đần”,
con sẽ sớm trở nên ngu đần. Nếu con nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ thành công trên đường
đời, chắc chắn đường đời của con sẽ gánh chịu nhiều thất bại thảm hại...
Nh ưng trái lại, nếu con tin rằng mình có thể học giỏi được chẳng kém gì người khác, con
sẽ học được. Nếu con nghĩ mình có thể làm được một công việc nào đó, chắc chắn con sẽ cố
gắng làm, cố gắng thích nghi với công việc, và con sẽ thành công.Nói chung, nh ững niềm tin tưởng vững vàng, sắt đá vào năng lực tiềm ẩn của bản thân,
sẽ đặt ra nền móng vững chắc cho cả cuộc đời con. Cha muốn nói rằng, đây là vấn đề quan
trọng tới mức sống còn cho cả cuộc đời con. Con phải luôn tự nhủ với lòng mình rằng, dù
cuộc đời mình có bị mất mát tất cả, hãy giữ vững cho mình niềm tin. Đánh mất niềm tin là
đánh mất tất cả. Ngược lại, còn niềm tin, mình còn có thể làm lại được tất cả. Mình sẽ lại gặt
hái những thành công trong cuộc đời, nếu như mình có một mục đích ở phía trước, và tin
rằng mình có đủ những năng lực tiềm ẩn để thực hiện những mục đích ấy!
Con hãy nh ớ vai trò quan trọng của niềm tin để lấy đó làm điểm khởi đầu cho việc phát
hiện và phát huy những năng lực tiềm ẩn của bản thân. Một khi con sống với thái độ tích
cực và niềm tin vững chắc không gì lay chuyển nổi như vậy, nhất định rồi con sẽ gặt hái
những thành quả mỹ mãn.
Cu ộc đời con có thể là một cuộc mạo hiểm đầy thú vị hoặc là không có gì hết. Có bao giờ
con tự hỏi, vì sao trong cuộc sống lại có những người thành công hơn rất nhiều người bình
thường khác? Có rất nhiều lý do dẫn đến những thành công ngoạn mục như vậy! Thế
nhưng, một trong những lý do quan trọng nhất là những người ấy biết tin tưởng vào khả
năng tiềm ẩn của bản thân, biết kiên nhẫn, biết tìm những lý do đầy thuyết phục để tự động
viên, thúc đẩy chính mình, biết can đảm dấn thân vào mạo hiểm, thử thách và nhất là biết
nỗ lực nhiều hơn những người khác.
Con có th ể nhận ra điều đó qua hình ảnh của những người đã thành công trong nhiều
lĩnh vực khác nhau, lĩnh vực nào cũng có, từ khoa học cho đến nghệ thuật, từ thể thao cho
đến công việc kinh doanh...
Cu ối cùng, về phần con, con có những năng lực tiềm ẩn nào? Và con đã cố gắng hết sức
nhằm tìm cách phát huy chúng hay chưa?



ĐƯỜNG ĐỜI PHÍA TRƯỚC…

Ngày… tháng … năm … Con yêu của cha!
Con đang bắt đầu lứa tuổi học sinh phổ thông trung học, như vậy là đã đến lúc con phải
bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về đường đời phía trước. Con sẽ không thể biết chính
xác đường đời mình sẽ đi về đâu, nếu con không sớm suy nghĩ về nó ngay từ bây giờ.Con ạ! Suy nghĩ để lựa chọn được cho mình một nghề nghiệp trong tương lai là điều khó
nhất. Tuy nhiên, nếu chúng ta không can đảm đặt một điểm khởi đầu cho việc suy nghĩ đó,
thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ khám phá ra nghề nghiệp đích thực cho chính mình. Trong số
vô vàn những nghề nghiệp lương thiện trong xã hội, con hãy chọn lấy cho mình một nghề.
Con s ẽ phải đứng trước rất nhiều hướng đi khác nhau. Có thể con sẽ phân vân, đắn đo,
không biết mình nên chọn hướng đi nào. Nhưng con ạ! Cuộc đời của mỗi người, dẫu sao,
cũng phải có định hướng, tuyệt đối không thể sống như bèo dạt mây trôi, không thể cứ
nhắm mắt đi về nơi vô định. Điều mà cha thiết tha mong mỏi nơi con, đó là: con hãy chọn
lựa cho bản thân mình một hướng đi trong cuộc đời mình.
Hi ện giờ chính là lúc con cần dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ về bản thân mình.
Điều này rất quan trọng! Con cần mạnh dạn và có thái độ khách quan khi phân tích chính
mình, những năng lực, sở trường của bản thân, và cả những yếu kém, sở đoản của bản thân
mình nữa. Ước mơ cao đẹp nhất của con là gì? Liệu con có đủ năng khiếu, sở trường, điều
kiện... để theo đuổi đến cùng ước mơ của mình không? Ngay từ bây giờ, con phải làm những
gì để chuẩn bị cho nghề nghiệp, cho ước mơ tương lai của cuộc đời mình?
Ngh ề nghiệp nào cũng có những đỉnh cao riêng của nó. Dù làm nghề nghiệp nào, thuộc
bất cứ lĩnh vực gì cũng vậy, vươn lên chinh phục đỉnh cao của nghề nghiệp là điều khó khăn
nhất. Chính vì vậy, nghề nghiệp mà con lựa chọn phải thật sự phù hợp với sở thích của con.
Có như vậy, con mới có thể vượt qua những khó khăn, thử thách bất tận mà nghề nghiệp
đang mở ra cho con ở phía trước…
Dù ngh ề nghiệp của các con thuộc lĩnh vực khoa học, giáo dục, y khoa, văn hoá, nghệ
thuật, kỹ thuật, công nghệ hay sản xuất, dịch vụ... con cũng đều có thể gặt hái được thành
công cùng những niềm vui bất tận, nếu như nghề nghiệp đó phù hợp với năng lực, sở thích
của con. Không còn gì thú vị hơn khi chúng ta luôn làm việc với niềm vui, với tất cả sự thích
thú, và ý thức rằng nghề nghiệp của mình mang lại những ích lợi thiết thực cho bản thân và
cho người khác...
M ỗi nghề nghiệp đều chứa đựng những ý nghĩa mới mẻ, những khía cạnh sâu sắc, độc
đáo đang chờ đợi con tiếp tục khám phá, vấn đề là bản thân con có hết lòng tận tụy dấn thân
vào nghề nghiệp để khám phá hay không mà thôi! Con sẽ không thể nào khám phá ra đượcnhững khía cạnh mới mẻ, những ý nghĩa phong phú của nghề nghiệp, nếu như con lao động
nghề nghiệp một cách qua loa, hời hợt...
Khi con đã lựa chọn được một nghề, năng lực chuyên môn của chúng ta sẽ có cơ hội
được rèn luyện ngày càng chắc chắn hơn, tư duy được đào sâu hơn, những kỹ năng tay nghề
cũng ngày càng thành thạo hơn. Và càng làm việc lâu năm trong nghề con sẽ càng tự tin hơn
với nghề nghiệp của mình, càng biết tự đặt ra những mục tiêu cao hơn để liên tục cố gắng...
Ch ắc con cũng đồng ý với cha rằng, nghề nghiệp của con không chỉ ảnh hưởng đến cuộc
sống của bản thân con, mà còn ảnh hưởng đến gia đình, đến con cái của con sau này, đến
những người thân yêu nhất mà con có trách nhiệm phải lo toan. Nghề nghiệp của ta còn ảnh
hưởng đến xã hội, đến sự phát triển của đất nước...
Con yêu! Ngh ề nghiệp của con nhiều lúc không nhất thiết phải mang lại mức thu nhập
cao, nhưng khi nó tạo ra nguồn cảm hứng cho người khác, đem lại niềm vui cho người khác,
thì nghề nghiệp đó thật đáng tự hào và xứng đáng được trân trọng...
N ếu trong ngày hôm nay, con nhìn thấy một người nào đó đang gặt hái những thành
công lớn lao trong nghề nghiệp của họ, thì con phải hiểu rằng, chính người ấy đã từng suy
nghĩ hết sức nghiêm túc về sự lựa chọn nghề nghiệp ngay từ khi còn ở lứa tuổi học sinh như
con bây giờ. Họ đã có một định hướng rõ ràng, vững chắc cho cuộc đời, và đã chuẩn bị rất
kỹ lưỡng mọi thứ, đã cố gắng hết mức để có thể vươn đến thành công như ngày hôm nay.
Thu th ập và nắm bắt những thông tin liên quan đến nghề nghiệp của mình là điều rất
quan trọng, đặc biệt là trong bối cảnh xã hội thông tin không ngừng phát triển hiện nay. Con
cần học cách khai thác thông tin, cập nhật thêm những kiến thức bổ ích, để phục vụ một
cách có hiệu quả nhất cho nghề nghiệp của mình, đặc biệt là trong bối cảnh nhân loại đang
tiến đến thời đại của nền kinh tế tri thức...
Cha h ết sức mong mỏi con sẽ gặt hái nhiều thành công trong nghề nghiệp sau này.
Nhưng dù gặt hái được nhiều thành công trong nghề nghiệp, con cũng không bao giờ được
tự mãn hoặc sớm hài lòng với những thành công của mình. Con phải biết nuôi dưỡng những
cao vọng về nghề nghiệp. Bất cứ khi nào đọc báo, xem truyền hình, nghe những buổi phỏng
vấn, con phải biết cảm thấy hổ thẹn khi nhìn thấy đồng nghiệp của mình luôn có những ý
tưởng mới mẻ, những sáng kiến tuyệt vời mà mình không có được. Phải luôn luôn nỗ lực tưduy, tìm cách sáng kiến, để nâng cao thành quả nghề nghiệp của mình. Đó không chỉ là danh
dự cá nhân mà còn là tấm lòng đối với đất nước, mong đất nước mình phát triển nhanh,
phát triển mạnh như những cường quốc trên thế giới.
Đườ ng đời phía trước của con còn rất dài và chắc chắn sẽ còn rất nhiều khó khăn, thử
thách! Điều mà cha thiết tha mong mỏi là, con sẽ chọn lựa được cho mình một nghề nghiệp
tuyệt vời và không ngừng nỗ lực vươn lên chinh phục đỉnh cao của nghề nghiệp...


LUÔN BIẾT VƯỢT LÊN CHÍNH MÌNH

Ngày … tháng … n ăm … Con yêu của cha!
Hôm nay, con đi học về với nét mặt mệt mỏi, bơ phờ. Nhưng cha thấy vẻ mệt mỏi hôm
nay của con có một sắc thái gì đó khác với mọi hôm. Khi cha hỏi con thì con trả lời: “Hôm
nay, bài làm kiểm tra môn Hoá của con ở trường thật tệ! Con quá hấp tấp, không chịu đọc kỹ
đề bài. Do vậy, con lao vào mày mò, làm thử đến tờ giấy nháp thứ 3 mà vẫn không sao tìm
thấy kết quả. Đến khi con bình tĩnh đọc lại đề bài, tìm ra được hướng làm bài thì thời gian
đã không còn kịp nữa!”
Đ ã làm bài kiểm tra thì bao giờ con cũng phải đọc thật kỹ đề bài, trước khi bắt tay vào
làm bài. Đây là lời khuyên mà bất cứ học sinh nào cũng biết. Vậy mà tại sao con lại không
biết? Khi cha hỏi con thì con vùng vằng, con nói con biết rồi, sao cha còn trách? Con còn nói
xẵng: “Con đang bực mình, cha hãy để cho con yên, có được không?” Mẹ con thấy vậy,
thương con, pha cho con ly nước chanh, con giận dữ không chịu uống, rồi con bỏ vào phòng,quăng cặp vở vào góc phòng, mệt mỏi nằm vật ra giường. Tức mình, cha định cho con một
cái bạt tai, nhưng may mà cha còn kiềm chế được!
Con ơi! Nhìn thái độ của con, cha đau lòng biết bao! Tại sao đã lớn rồi mà con không đủ
dũng cảm để gánh chịu trách nhiệm về việc làm của bản thân mình? Bài kiểm tra hôm nay
con không làm được, là do lỗi của con, chứ có phải là của ai khác? Cớ sao con lại mang nét
mặt mệt mỏi, nhăn nhó về nhà? Cha không bực mình vì chuyện học hành của con thì thôi, cớ
sao con lại tỏ ra bực tức với cha mẹ? Và khi mọi người trong nhà bày tỏ thái độ quan tâm
với con, thì con phải có cách ứng xử phù hợp như thế nào chứ? Cớ sao con lại có thái độ cư
xử kỳ cục như vậy?
Cha m ẹ luôn biết nghĩ đến con, lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cho con. Thế còn con, con
đã biết nghĩ đến cha mẹ hay chưa? Và ở lứa tuổi của con, con đã làm được gì cho cha mẹ?
Trên đời này, chỉ có những người làm cha mẹ mới biết yêu thương con cái mình bằng một
tình yêu bao la. Còn những người làm con, chắc chắn chưa thể biết yêu thương cha mẹ như
cha mẹ đã yêu thương họ, bởi một lý do đơn giản: họ chưa làm cha mẹ bao giờ! Nếu hiện tại
con chưa thể làm được điều gì để đền đáp công ơn cha mẹ, thì ít nhất mỗi ngày con hãy biết
nhìn cha mẹ bằng nét mặt tươi cười, đừng để cha mẹ phải lo lắng thêm vì mình. Như vậy
cũng đủ chứng tỏ là con có hiếu rồi!
Cha bi ết rằng, con đang buồn bã, thất vọng, nhưng chỉ vì một bài kiểm tra mà con đã
buồn bã, thất vọng như vậy thì có đáng hay không? Con vẫn còn nhiều cơ hội để làm những
bài kiểm tra khác cơ mà! Lẽ ra con phải tỉnh táo, rút kinh nghiệm ngay cho bản thân mình,
để từ nay về sau sẽ không còn lặp lại sai lầm tương tự như vậy nữa!
V ới một thất bại nho nhỏ như vậy mà con còn chưa làm chủ bản thân mình được, thì với
những thất bại lớn hơn nữa, con sẽ ứng xử ra sao? Chẳng lẽ con muốn cả thế giới này phải
“chịu trận” chỉ vì mỗi thất bại mà con gặp phải trong cuộc sống hay sao? Không hề có
chuyện đó đâu, con ạ! Chúng ta phạm sai lầm, thất bại là chuyện của chúng ta. Còn cuộc
sống thì vẫn cứ là cuộc sống mà thôi! Nếu con có thể làm được gì đó tốt đẹp hơn cho cuộc
sống thì hãy làm, chứ đừng góp phần tạo thêm những chuyện phức tạp cho cuộc sống - vốn
dĩ đã rất phức tạp rồi!Cha có th ể nói với con rằng, thất bại là chuyện bình thường! Nhìn lại cuộc đời mình, cha
thấy mình đã từng trải qua rất nhiều sai lầm, thất bại. Và bất cứ ai cũng vậy thôi! Nhưng dù
con có phạm phải những sai lầm, thất bại đến đâu, con hãy luôn nhớ rằng, nếu con biết tỉnh
táo học hỏi thì mỗi lần ngã xuống vì thất bại là mỗi lần con có thể đứng lên với một thái độ
sống khôn ngoan hơn!
Cha c ũng có thể nói với con rằng, thành công cũng là chuyện bình thường luôn! Chẳng
lẽ, nếu ngày hôm nay con làm bài kiểm tra môn Hóa thật tốt, thì tối nay con có thể chơi bời
vui vẻ và quên luôn chuyện học hành hay sao? Ngay cả khi con đã gặt hái một vài thành
công bước đầu, con cũng tuyệt đối đừng bao giờ có thái độ “ngủ quên trên chiến thắng” như
vậy! Dù con có tiến đến đâu, lúc nào con cũng phải luôn tự nhủ, những gì mình đã làm được
chẳng là gì cả! Và rằng, mình còn phải cố gắng nhiều hơn nữa!
Cu ộc sống là luôn phải nhìn về phía trước, thừa thắng xông lên thật mạnh mẽ, say mê,
quyết liệt, với tấm lòng quả cảm, tràn đầy tự tin, để tạo nên những cú bứt phá thật ngoạn
mục! Chỉ có sống tích cực như vậy mới là chuyện phi thường thôi, con ạ!
Và cu ối cùng, con hãy luôn nhớ rằng, cuộc sống của con không được đo đếm bằng
những thành công hay thất bại, mà điều quan trọng hơn chính là thái độ của con đối với
những thành công và thất bại đó như thế nào!
Dù hôm nay con đang thành công hay đang thất bại, điều đó không quan trọng. Điều
quan trọng là con phải sống sao cho ngày hôm nay của con tiến xa hơn ngày hôm qua. Và
ngày mai của con chắc chắn phải tiến xa hơn ngày hôm nay!
Đừ ng chần chừ gì nữa, con hãy sống với một thái độ “vượt lên chính mình” như vậy
ngay từ bây giờ đi!


SỨC KHOẺ LÀ VỐN QUÝ

Ngày … tháng … n ăm … Con yêu của cha!
T ối hôm qua, con về muộn trong trạng thái say xỉn, bước chân xiêu vẹo, miệng nói lảm
nhảm cùng với đôi tay cứ quơ quơ trong không khí... nhìn rất kỳ quặc. Cha đã phải ra tận
cổng vác con vào nhà. Thật là quá đỗi xấu hổ với hàng xóm!
M ẹ còn thương con hơn cả cha nữa! Chưa bao giờ cha thấy mẹ hốt hoảng và lo âu như
buổi tối hôm qua. Con có biết rằng, mẹ đã phải làm đủ cách để chăm sóc cho con trong lúc
con chẳng hay biết gì! Thậm chí, mẹ con đã phải ra vườn phía sau nhà, hái trái đu đủ, bổ ra
làm đôi, rồi áp vào hai gan bàn chân của con để con tỉnh rượu.. Chắc chắn sáng hôm nay
thức dậy con cũng chẳng còn nhớ tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì!
Nh ững người thanh niên còn quá trẻ như con ít ai biết gìn giữ sức khoẻ. Cha không lạ gì
về điều này! Bởi vì, sức khoẻ là cái mà chỉ nào khi đã bị mất đi người ta mới thật sự hiểu
được là nó quý giá như thế nào!Và không ch ỉ có chuyện chơi bời vô độ mới ảnh hưởng đến sức khoẻ của con đâu, mà
ngay cả khi con làm việc quá sức, con cũng gây không ít ảnh hưởng tai hại cho sức khoẻ của
mình. Chắc con để ý thấy, rất nhiều người trẻ tuổi cố gắng làm việc bất kể ngày đêm để tạo
dựng cho bản thân một tài sản kếch xù. Thế nhưng, chỉ khi đến tuổi trung niên, sức khỏe
của họ suy giảm rất nhanh; thậm chí, nhiều người sớm mắc phải những căn bệnh hiểm
nghèo. Lúc đó, họ có muốn đổi tất cả tài sản của mình để lấy lại sức khoẻ thì cũng không thể
nào đổi được!
Cho nên, điều mà cha muốn nhắn nhủ cùng con ở đây là, con phải tập thói quen làm việc
đều đặn và luôn quan tâm đến sức khoẻ của mình. Sức khoẻ là nguồn vốn quý nhất! Có nó
thì mọi thứ khác mới có thể sinh lợi được! Nếu sức khỏe của mình tốt, hãy giữ gìn nó. Nếu
sức khỏe của mình có vấn đề, hãy tìm cách cải thiện nó. Một lối sống đều đặn, lành mạnh
như vậy sẽ giúp con làm việc hiệu quả hơn rất nhiều! Có sức khoẻ thì những thành quả con
làm ra mới tiếp tục duy trì lâu bền được!
Con hãy ghi nhớ kỹ điều này, để rồi áp dụng cho suốt đời!


CẢM XÚC ĐẦU ĐỜI...

Ngày… tháng … năm … Con yêu của cha!
Con đang bước sang lứa tuổi thiếu niên. Đây là lứa tuổi của những ước mơ và khát vọng
cao đẹp, cũng là lứa tuổi đầy khủng hoảng và khó khăn trong sự chuyển tiếp từ thiếu niên
để trở thành một người lớn trưởng thành. Ở lứa tuổi này, ở nơi con cũng bắt đầu xuất hiện
những cảm xúc mới mẻ, tươi đẹp của mối tình đầu đầy thơ mộng...
Con ạ! Không thể phủ nhận được rằng, tình yêu là một nghệ thuật - một nghệ thuật cao
vời nhất của nhân loại. Tình yêu không chỉ là bí quyết của hạnh phúc, mà còn là điều kiện
tiên quyết cho một cuộc sống có ý nghĩa hơn. Vẻ đẹp của tình yêu góp phần tạo nên vẻ đẹp
của cuộc sống.
Th ế nhưng, không có vấn đề nào dễ gây những lầm lẫn và phức tạp như vấn đề tình yêu
của tuổi trẻ. Nếu tuổi trẻ có được định hướng đúng đắn về tình yêu, cuộc đời của họ sẽ
thăng hoa. Nếu tuổi trẻ thiếu sự định hướng đúng đắn về tình yêu, cuộc đời của họ có thể
trở thành thảm kịch. Người con gái mà con yêu thương lần đầu tiên trong cuộc đời sẽ ảnh
hưởng đến cảm xúc của con trong cả cuộc đời còn lại! Chính vì vậy, cha mẹ có bổn phận
phải quan tâm đến những cảm xúc đầu đời của con!
Đố i với một học sinh ở lứa tuổi thiếu niên như con, việc định hướng về tình yêu là một
điều có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Chính vì vậy, con phải biết nâng niu những cảm xúc
trong sáng đầu đời của mình, tuyệt đối đừng làm điều gì khiến cho những cảm xúc ấy bị vẩn
đục.
Th ời gian gần đây, cha thấy con đang chú ý tìm đọc những cuốn sách viết về đề tài tình
yêu. Điều này rất hiển nhiên ở lứa tuổi của con. Nói về đề tài tình yêu thì như con đã thấy,
có rất nhiều bài viết, nhiều cuốn sách đã xuất bản bàn về đề tài này. Dĩ nhiên, cha có thể
khẳng định rằng, không phải tác giả nào cũng có thể viết được về đề tài tình yêu, và nhất làkhông phải tác giả nào cũng đủ uy tín để bàn về đề tài tình yêu. Và giữa vô vàn ấn phẩm lẫn
lộn vàng thau như vậy, điều cha muốn nhấn mạnh ở đây là, con phải biết tỉnh táo, sáng suốt
lựa chọn. Nếu con có gặp khó khăn trong việc lựa chọn sách về đề tài này, thì hãy trao đổi
với cha mẹ. Việc lựa chọn sách rất quan trọng, con ạ! Gặp phải những quyển sách dở, sách
không đứng đắn thì đọc vừa mất thời gian, vừa uổng tiền, lại có hại cho cả tương lai đời
mình.
Th ời gian của cuộc đời mỗi người ngắn ngủi lắm! Cuộc sống của con quý giá lắm! Con
hãy biết lựa chọn những tác phẩm do những tác giả có thực tâm và thực tài viết ra, còn với
những ấn phẩm mang tính câu khách, rẻ tiền, kích thích thị hiếu tầm thường của người đọc
thì con phải tuyệt đối tránh xa.
Ở đây, cha muốn nói rằng, con phải biết làm chủ những cảm xúc nhất thời, bồng bột của
tuổi trẻ. Trong việc cư xử với những người khác phái, bao giờ con cũng phải luôn nhớ đến
những chuẩn mực trong cư xử! Con nên nhớ, những hành vi chọc ghẹo, sàm sỡ, những lời lẽ
bông đùa với hàm ý thiếu trong sáng ẩn chứa bên trong, là những thứ mà một thanh niên có
học thức không bao giờ sử dụng khi cư xử với người khác phái. Chỉ cần nhìn cách một thanh
niên cư xử với người khác phái ra sao, chúng ta có thể thấy được tư cách đạo đức của người
thanh niên đó như thế nào!
M ột trong những sai lầm lớn nhất của tuổi trẻ là dám đùa giỡn với tình yêu, dám coi
tình yêu như một trò chơi. Đáng thương hại cho những bạn trẻ như vậy! Và bất cứ ai có một
thái độ thiếu nghiêm túc với tình yêu như vậy, không sớm thì muộn họ cũng sẽ phải trả giá
rất đắt cho thái độ sai lầm của mình.
Ch ắc con đã từng đọc qua nhiều bài báo, đã nghe những lời nhắn tìm con cái đầy thống
thiết của nhiều bậc cha mẹ trên đài truyền hình, cùng những lời tư vấn hằng đêm của các
chuyên viên tâm lý qua làn sóng đài phát thanh, con đã thấy có rất nhiều thanh thiếu niên
chỉ vì thiếu sự định hướng đúng đắn về tình yêu từ trong gia đình, thiếu thái độ nghiêm túc
đối với chuyện yêu đương, mà cuộc đời phải lâm vào ngõ cụt, lâm vào bế tắc như thế nào!
Và không chỉ có những con trẻ như thế mới phải trả giá đâu, mà chính cha mẹ của họ cũng

phải trả giá - “con dại, cái mang”
- vì đã không biết để tâm chu toàn trách nhiệm giáo dục con cái của mình!
Trong gia đình mình, chắc con thừa hiểu, cha mẹ không bao giờ muốn xảy ra những
chuyện đáng buồn như vậy! Ngay từ bây giờ, con phải có một thái độ thật nghiêm túc đối
với vấn đề yêu đương. Nếu con có một thái độ nghiêm túc với tình yêu, cha tin rằng, con
hoàn toàn có cơ sở để kỳ vọng mình sẽ đón nhận những điều kỳ diệu, tốt đẹp của tình yêu.
Và con hãy luôn nỗ lực tìm kiếm những cách thức để biểu lộ một tình yêu chân thật.
Con yêu! Điều cuối cùng mà cha mẹ muốn nhắn gửi cùng con, đó là: hạnh phúc thực sự
trong tình yêu không phải ngẫu nhiên mà có. Con phải chuẩn bị tâm hồn, trí tuệ, học vấn,
nghề nghiệp của mình rất kỹ lưỡng vì một tình yêu nghiêm túc, đích thực, đáng ước ao
trong cuộc đời, và phải nỗ lực vun đắp cho nó mỗi ngày! Có như vậy, con mới tránh được
những sai lầm và hối tiếc về sau!



Học vấn chuyên môn

Ngày… tháng … năm … Con yêu của cha!

T ừ khi con bước chân vào đời, cuộc sống đã mở ra trước mắt con một thế giới mới mẻ
với nhiều điều đáng để học tập!
Cu ộc sống trong vũ trụ mà chúng ta đang sống chứa đựng vô vàn bí ẩn quanh ta. Bao
thế hệ các nhà khoa học đã và đang mải miết tìm tòi, không ngừng nghiên cứu, suy tư nhằm
khám phá những quy luật của thế giới tự nhiên, của xã hội và của chính bản thân con người
nữa. Những hiểu biết ấy không ngừng được nhân loại tích lũy, đúc kết, hệ thống hóa và
truyền trao cho thế hệ trẻ. Học tập không chỉ là một bổn phận mà còn là danh dự làm người.
Học tập còn là để có một nghề nghiệp, để sống lương thiện, xứng đáng như một con người!
T ục ngữ Việt Nam có câu: “Ăn vóc học hay.” Câu này được dùng với nghĩa: ăn thì bồi bổ
cho cơ thể, học thì bồi bổ cho trí tuệ. Hiện giờ, khi đang còn là học sinh phổ thông, bên cạnh
việc quan tâm rèn luyện thể chất đang lớn lên, con còn phải biết “chăm sóc” một cách đặc
biệt đối với trí tuệ của mình.
Ch ắc con cũng đã để ý thấy có nhiều thanh niên “lớn xác” mà tâm hồn, trí tuệ của họ vẫn
chưa kịp lớn! Cho nên, con hãy biết lấp đầy đầu óc mình bằng những tư tưởng sâu sắc,
những kinh nghiệm quý giá, bổ ích, thay vì cứ để cho thời gian rảnh rỗi trôi qua vô nghĩa,
tạo cơ hội cho “những chất độc nguy hại” tràn lấp trí não của mình.Nh ững “chất độc nguy hại” mà cha đang nói ở đây là gì, con có hiểu không? Đó chính là
những suy nghĩ lệch lạc, tăm tối, bi quan, yếm thế, nói chung là những ý tưởng “hắc ám”...
thường rất dễ nảy sinh trong đầu óc con người ta chỉ vì tình trạng “nhàn cư vi bất thiện” mà
ra...
Con ơi! Cứ mỗi lần nhìn những bạn trẻ đang lãng phí thời gian cuộc đời họ trong quán cà
phê và làn khói thuốc, cha thấy lo lắng cho tương lai của họ. Cha hy vọng, chắc chắn con trai
của cha sẽ không phạm phải những lỗi lầm tương tự như vậy!
Ng ười ta thường ví việc học như con thuyền trôi trên dòng nước ngược. Những năm
tuổi trẻ hăng hái, siêng năng, cặm cụi học hành và làm việc, sẽ trở thành những cơ hội thăng
tiến vững chắc sau này trong suốt cả cuộc đời. Thật tuyệt vời khi ngay từ lúc còn trẻ con đã
xây dựng cho mình thói quen học tập, làm việc đều đặn hằng ngày. Cha thường gọi điều đó
là “những thói quen tuyệt diệu của trí tuệ”.
Và ch ẳng còn gì phải nghi ngờ, chính những thói quen tốt ấy sẽ luôn nâng cao cuộc sống
của chính con. Có những lĩnh vực kiến thức chuyên môn rất cao, rất khó, mà nếu muốn
chinh phục được chúng, con phải cố gắng ngay từ khi tuổi đời còn trẻ.
S ự thành công trong học tập và trên đường đời luôn đòi hỏi mỗi người phải biết hy sinh
và trả giá bằng nhiều thứ. Họ phải hy sinh những khoảng thời gian vui chơi, để tranh thủ
thêm nhiều thời gian dành cho học tập. Có những kinh nghiệm, kỹ năng nghề nghiệp rất
hữu ích, mà nếu con không chịu học hỏi, rèn luyện ngay từ thời đi học, thì sau khi ra trường,
sức cạnh tranh của con sẽ rất thấp, và sự thất bại trên đường đời là khó tránh khỏi.
Xã h ội ngày càng phát triển, thì lại càng đưa ra những đòi hỏi ngày một cao hơn ởđội
ngũ người lao động, chứ mọi chuyện không hề đơn giản như con nghĩ đâu! Chính vì vậy,
ngay từ bây giờ, con cần có một tinh thần hăng hái và dồn sức cho học tập, rèn luyện... Học
tập sẽ giúp con hiểu biết nhiều điều bổ ích, khiến con cảm thấy yêu quý và trân trọng cuộc
sống nhiều hơn!
R ồi một ngày không xa, con sẽ vào đại học, con sẽ phải chọn cho mình một chuyên môn
để theo đuổi trong suốt cuộc đời. Cha có thể nói rằng, việc học không bao giờ có giới hạn
cuối cùng. Chỉ riêng đối với vấn đề mà con tâm đắc mà thôi, con có thể đào xới nó cho đến
cuối đời mà vẫn không hết...Cu ối cùng, điều cha muốn nói là, để học hành có hiệu quả, ngay từ bây giờ, con cần có
phương pháp học tập tốt. Do vậy, con hãy tiếp tục suy nghĩ và ngày càng tự tích luỹ nhiều
hơn cho bản thân mình những kinh nghiệm, phương pháp học tập bổ ích nhé!



Cần độc sách cả đời

Ngày… tháng … năm … Con yêu của cha!
T ối Chủ nhật vừa rồi, lúc cha tặng con quyển sách “Dành cho tuổi mười sáu” để mừng
sinh nhật con tròn mười sáu tuổi, con đã có một thái độ phản ứng khiến cha rất thất vọng!
Cha đã chuẩn bị món quà đặc biệt này cho con từ rất lâu, và cha đã hình dung con sẽ vui khi
đón nhận nó như thế nào! Vậy mà cách xử sự của con lại hoàn toàn khác hẳn với những gì
cha nghĩ!
Tr ước mặt cha mẹ, em gái con và nhất là trước mặt các bạn đồng trang lứa của con, con
đã hỏi cha rằng: “Cuốn sách này viết gì vậy cha? Con thấy sao nó dày quá, nên con hơi ngại
đọc! Dạo này chúng con lại sắp đến ngày thi, nên con cũng không chắc mình có đủ thời gian
để đọc không?...” Thái độ xử sự của con làm cha kinh ngạc! Mặc dù lúc đó trong lòng rất bực,
nhưng cha vẫn cố gắng kiềm chế, chỉ vì cha muốn giữ thể diện cho con trước mặt các bạn,
cũng như không muốn làm hỏng buổi tiệc vui của con.
Th ế nhưng, vẫn chưa hết, đám bạn của con còn phụ họa thêm: “Bác ạ! Chúng cháu nghĩ,
với một cuốn sách dày như thế này, giá như người ta chịu chuyển thể thành phim thì tụi con
sẽ đến để cùng xem phim với nhau, bởi vì xem phim thì sẽ thú vị hơn so với việc phải đọc
một cuốn sách dày cộm như thế này, phải không bác?”
Cha l ấy làm lạ! Tại sao tuổi trẻ của các con ngày nay lại có lối suy nghĩ hời hợt, nông cạn
và sai lệch đến mức như vậy? Tuổi trẻ các con ngày nay thật là vô tích sự, lúc nào cũng chỉ
biết ôm chiếc máy vi tính và tiêu thụ suốt ngày đêm hết chồng đĩa này đến chồng đĩa khác,
nên các con chẳng hiểu biết chút gì về cái gọi là “nghệ thuật đọc sách”.
Con luôn vi ện đủ thứ lý do khác nhau để cho rằng mình không có thời gian để đọc sách,
nhưng cha có thể hỏi tại sao con vẫn có dư thời gian cho những chồng đĩa phim ảnh, đĩa trò
chơi nhiều khi hết sức vô bổ? Con phải hiểu rằng, các phương tiện nghe nhìn hiện đại, dù
đem lại cho cuộc sống của chúng ta rất nhiều tiện ích, nhưng không phải là chúng không có
những mặt trái của nó.
N ếu lúc nào cũng chỉ biết vùi đầu vào các phương tiện nghe nhìn mà thôi, thì làm sao tư
duy của con có thể trở nên sâu sắc được? Thời gian đâu để con dừng lại, tiếp tục đào sâu
suy nghĩ? Con sẽ chẳng bao giờ hiểu được niềm vui thâm trầm của một người đọc sách mỗi
khi được thưởng thức một quyển sách với những ý tưởng sâu lắng trong một đêm yêntĩnh... Con cũng sẽ chẳng bao giờ có được những cảm xúc tươi sáng bất chợt nảy nở trong
tâm hồn khi con được đọc những trang sách có tác dụng động viên tinh thần
- những trang sách chứa đựng niềm tin tưởng mãnh liệt vào các giá trị Chân - Thiện - Mỹ
của cuộc sống...
Trên đời này có biết bao nhiêu là sách hay, đòi hỏi con phải dành thời gian để đọc, và
phải đọc đi đọc lại thật kỹ lưỡng! Trên đời này có biết bao ngòi bút tài hoa, đã để lại cho đời
những tác phẩm thật sâu sắc, con có sống thêm hai ba cuộc đời nữa cũng chẳng thể nào đọc
hết được! Cho nên, cha cảm thấy tuổi trẻ của con thật là uổng phí khi suốt ngày chẳng biết
làm gì hơn là vùi đầu vào những đĩa hình, đĩa phim... Con sẽ chẳng bao giờ chín chắn để trở
thành người lớn thực sự nếu như con chỉ đọc sách vở một cách qua loa, chớp nhoáng như
kiểu món “mì ăn liền”!
Cha mu ốn nói rằng, đọc sách là một cách sống phong phú nhất! Sách vở không chỉ đem
lại cho con kiến thức, mà quan trọng hơn, sách vở còn giúp con cảm nhận cuộc sống, giúp
con có thêm nghị lực, niềm tin để sống trong cuộc đời có rất nhiều nỗi gian nan, thử thách.
Cuộc sống có những lúc làm cho con cảm thấy vô cùng đẹp đẽ, nhưng cuộc sống cũng có
những lúc làm cho con cảm thấy quá đỗi phiền muộn, chán chường. Thế nhưng, con hãy tin
rằng, nếu con biết lựa chọn những quyển sách hữu ích để làm sách “gối đầu giường” cho
mình, nếu con biết nghiền ngẫm chúng mỗi ngày, chúng sẽ giúp con có đủ nghị lực, niềm tin
để sống với những phong ba, bão táp, thử thách của cuộc đời!
Ch ắc con để ý thấy, trong tủ sách của gia đình mình, cho đến tận bây giờ, cha vẫn quý
trọng, nâng niu những quyển sách mà mình yêu thích từ thời sinh viên. Đó là những quyển
sách về đề tài “Sống Đẹp”, “Tình yêu & Cuộc sống” mà cha đã phải làm thêm rất nhiều giờ
vất vả mới dành dụm đủ tiền để mua được. Cha không bao giờ quên những đêm trời rét
căm, đêm đã khuya, cha vẫn đắm mình bên những trang sách hay. Đó sẽ mãi mãi là những
trang sách mà suốt đời, dù có đi đến nơi đâu, cha vẫn luôn nhớ đến - những trang viết với
những suy tư trầm lặng, lời văn trang nhã, cao cả, đã gieo vào tâm hồn tuổi trẻ tươi đẹp của
cha đầy ắp những niềm tin tưởng vào tương lai, vào cuộc sống... Những điều này đã biến
thành động lực thúc đẩy cha luôn nỗ lực không mệt mỏi trong cuộc sống, nhất là trên con
đường học vấn chuyên môn - nghề nghiệp của mình.Gi ờ đây, mỗi khi nhớ lại tuổi trẻ đã qua của mình, cha có thể tự hào rằng mình đã sống
những năm tháng tuổi trẻ một cách không hề vô nghĩa. Đó là những năm tháng rất đỗi khó
khăn, nhưng cũng vô cùng hạnh phúc. Tuổi trẻ mà không có được những điều như vậy thì
quả thực là một điều bất hạnh, con ạ!
Hôm nay, cha mu ốn nhắn nhủ cùng con rằng, cần phải đọc sách cả đời, con ạ! Lúc nào
cũng phải tranh thủ đọc sách để học thêm kiến thức, nếu con không muốn mình bị tụt hậu.
Lúc nào cũng phải tranh thủ đọc sách để nung nấu ý chí sống, nếu con không muốn cuộc
sống của mình rơi vào tuyệt vọng, chán chường!
Nói tóm l ại, việc đọc sách sẽ giúp con nhiều cơ hội thăng tiến trong lĩnh vực chuyên
môn - nghề nghiệp và làm cho con cảm thấy cuộc sống của mình luôn tươi vui, đẹp đẽ!


Tình yêu quê hương, đất nước !

Ngày … tháng … năm … Con yêu của cha!
Con ng ười, ai cũng có một quê hương. Cha nhớ một nhà thơ tài hoa nào đó đã viết: “Quê
hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi! Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không
lớn nổi thành người.”
Tình yêu quê h ương đất nước rất đẹp, rất thiêng liêng như vậy? Nhưng tình yêu quê
hương, đất nước nghĩa là gì? Và làm thế nào để yêu quê hương, đất nước? Đây lại là những
câu hỏi không dễ gì trả lời! Hôm nay, cha con mình thử chia sẻ cùng nhau về những điều đó
nhé!Cha nh ớ có một lần, trong giờ thảo luận môn Giáo dục học, khi nói về nội dung “phẩm
chất lòng yêu nước của người giáo viên”, nhiều sinh viên đã khiến cha cảm thấy rất mừng,
xen lẫn cảm xúc tự hào, vì họ đã tìm được cho bản thân những câu trả lời khá thỏa đáng, đã
có cách hiểu nghiêm túc, chín chắn về điều này.
Có th ể hiểu một cách giản dị rằng, yêu quê hương, đất nước nghĩa là yêu những gì thuộc
về Tổ quốc.
*
Để có lòng yêu nước, trước hết, con hãy tạo cho mình thói quen đọc sách lịch sử, đọc thơ
văn Việt Nam, tham quan những di tích lịch sử văn hoá, để có thể cảm nhận được lịch sử
hào hùng, vẻ vang của dân tộc, biết ơn những thế hệ cha ông, các vị anh hùng dân tộc đã tận
tụy một đời vì nước, vì dân...
Con c ũng có thể đi tham quan nhiều danh lam thắng cảnh, để thấy được vẻ đẹp mà
thiên nhiên đã ban tặng cho đất nước chúng ta.
Yêu n ước cũng có nghĩa là yêu hàng xóm, láng giềng của mình, yêu vùng quê mà ta đang
sống, vì đó là một phần của đất nước. Sau này lớn lên, con sẽ có điều kiện để đi đến nhiều
vùng miền khác nhau, khắp Bắc - Trung - Nam, để thấu hiểu được cuộc sống của đồng bào
mình, có thể còn nhiều vất vả, khó khăn, nhưng lúc nào cũng luôn lấp lánh vẻ đẹp của tâm
hồn con người, vẫn chan chứa tình cảm tốt đẹp của con người Việt Nam dành cho nhau..
Th ời chiến tranh, chúng ta hiểu yêu nước có nghĩa là đấu tranh vì độc lập, tự do, vì hòa
bình, thậm chí người ta sẵn sàng chấp nhận hy sinh cả tính mạng của mình! Còn ngày nay,
chúng ta được sống trong hòa bình, với cuộc cách mạng khoa học - công nghệ đang tiến
nhanh như vũ bão, hòa với xu thế hội nhập với nền kinh tế thế giới, thì yêu nước không phải
là gân cổ lên giọng tỏ ra yêu nước, mà yêu nước có nghĩa là phải thực sự có những hành
động thiết thực, góp sức cho sự nghiệp xây dựng, phát triển đất nước và tiếp tục bảo vệ nền
độc lập, chủ quyền quốc gia mà các thế hệ cha ông đã phải đấu tranh vô cùng gian khổ, anh
dũng mới có được! Có như vậy,đất nước chúng ta mới có thể vươn lên, trở thành một nước
phát triển, tiến bộ, văn minh trên thế giới!


Cảm nhận vẽ đẹp giản dị của cuộc sống

Ngày … tháng … n ăm … Con yêu của mẹ!
Hôm nay, m ẹ muốn nói riêng với con về cách cảm nhận những vẻ đẹp giản dị trong cuộc
sống hằng ngày. Cuộc sống hằng ngày quanh ta có biết bao vẻ đẹp giản dị, vấn đề là con có
để ý đến hay không?
*
T ừ khi còn nhỏ, mẹ rất thích những đoạn văn hay, miêu tả vẻ đẹp thiên nhiên của cuộc
sống, chẳng hạn như trong tác phẩm nổi tiếng “Giáo dục con người chân chính như thế
nào?”, nhà giáo dục V. A. Xukhomlinxki đã từng viết: “Cái đẹp là niềm vui của cuộc đời
chúng ta. Con người trở thành Con Người vì đã trông thấy vẻ đẹp của cuộc sống: bầu trời
xanh thăm thẳm, những ngôi sao lấp lánh, màu đỏ của ráng chiều, màn sương mỏng trên
thảo nguyên bao la, buổi hoàng hôn đỏ rực trong một ngày cả gió, ảo ảnh lung linh ở chân
trời...”
M ột đoạn văn như vậy chẳng khiến con bắt đầu biết chú ý đến vẻ đẹp của thiên nhiên
quanh mình hay sao? Chừng nào con chưa biết thưởng thức cái đẹp bình dị trong đời, con
người vẫn chưa thể trở thành Con Người theo đúng nghĩa của nó!
Do v ậy, vào mỗi buổi sáng, khi nghe tiếng gà gáy báo hiệu bình minh, con đừng nằm
chần chừ trên giường mà hãy nhanh chân thức dậy thật sớm, con nhé! Phải thức dậy sớm
để chủ động đón chào mọi vẻ đẹp phong phú, mới mẻ của một ngày mới! Bất cứ ngày nào
cũng có vẻ đẹp của riêng nó. Con hãy biết mở rộng và nối dài các giác quan của mình, hãy để
tâm phát hiện vẻ đẹp phong phú muôn màu của cuộc sống. Con thử nghe theo lời khuyênnày của mẹ mà xem, con sẽ bất ngờ nhận ra rằng, lâu nay mình đã bỏ lỡ nhiều niềm vui giản
dị - niềm vui có được do biết cảm nhận mọi vẻ đẹp giản dị - của cuộc sống!
M ỗi người chúng ta đều chung sống trên quả đất này, nhưng không phải ai cũng biết
cách cảm nhận cái đẹp trong cuộc sống như nhau. Và ngay cả khi cùng đứng trước bất kỳ
một nét đẹp nào đó, chắc chắn mỗi người đều sẽ có cách cảm nhận nét đẹp đó khác nhau.
Đây chính là tính chất độc đáo trong sự phản ánh tâm lý của mỗi người, không hề lặp lại...
Mẹ muốn nói rằng, dù sống trong bất cứ hoàn cảnh nào, con hãy luôn tìm cách cảm nhận vẻ
đẹp của cuộc sống xung quanh bằng tất cả tâm hồn mình!
V ới những niềm vui nho nhỏ, cái đẹp giản dị hằng ngày, con phải luôn biết nâng niu,
trân trọng. Không chỉ là vẻ đẹp thiên nhiên, mà ngay cả một nụ cười hồn nhiên của trẻ con,
một bông hoa tươi của người khác phái gửi tặng, một quyển sách đẹp con mở ra trên bàn
học... những điều đó đều là những cái đẹp giản dị trong cuộc sống, khiến chúng ta cảm thấy
tâm hồn mình luôn đầy ắp hạnh phúc và trẻ mãi…
Và điều cuối cùng mẹ muốn nhấn mạnh ở đây là: “Chỉ khi nào cảm xúc nơi tâm hồn con
thật trong sáng, dồi dào, con mới có thể sáng tạo nên nhiều điều phong phú, mới mẻ cho
cuộc sống!” Mà cảm xúc dồi dào trong con chỉ có thể có được khi con tinh ý phát hiện và
nâng niu mọi vẻ đẹp bình dị của cuộc sống quanh mình!


Bắt đầu một ngày mới bằng thái độ vui vẻ

Ngày… tháng … năm… Con yêu của cha!
Sáng hôm nay, con th ức dậy muộn. Cả nhà phải ngồi chờ con xuống để cùng ăn sáng. Mẹ
con đã phải thức dậy thật sớm chuẩn bị các món điểm tâm cho cả nhà, rồi lại phải lên tận
phòng để đánh thức con dậy. Thế nhưng, con lại xuống bàn ăn với một thái độ vùng vằng
khiến ba rất không hài lòng...
Con th ừa hiểu rằng, bữa điểm tâm là lúc mà mọi người trong gia đình chúng ta cần tỏ ra
vui vẻ, quan tâm lẫn nhau để cùng đón chào một ngày mới, và để mỗi người có thể bắt đầu
một ngày làm việc, học hành... của mình thật hiệu quả.
Con có bi ết rằng, thái độ của con khi bắt đầu một ngày mới quan trọng như thế nào
không? Thái độ của con sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi thành viên còn lại trong gia
đình. Nếu con biết tỏ ra vui vẻ, quan tâm, yêu thương mọi người, tạo được không khí hạnh
phúc, thuận hòa trong nhà, thì từng người trong gia đình ta sẽ tiếp tục mang tâm trạng vui
vẻ ấy đến cơ quan, đến với những người bạn đồng nghiệp, và công việc cả ngày sẽ diễn ra
suôn sẻ hơn, nhẹ nhàng, vui tươi hơn. Trái lại, như sáng hôm nay, con đã thức dậy muộn, lại
bước vào bàn ăn một cách gượng gạo, với vẻ càu nhàu, thì con phải hiểu rằng, thái độ của
con như vậy quả thực là một... thảm họa cho cả nhà.
Sao con không th ử nghĩ đến tâm trạng của mẹ? Suốt cả ngày hôm nay ở cơ quan, mẹ đã
vì con mà phải làm việc với một tâm trạng như thế nào? Rồi tâm trạng của em gái con hôm
nay ở trường? Liệu em gái con có thể bình thản, vui vẻ để tiếp thu những bài học bổ ích của
thầy cô ở lớp hay không? Và cả cha nữa, bài giảng của cha hôm nay trên giảng đường, dù rất
cố gắng, vẫn khó có thể tạo được sự thích thú, hào hứng cho sinh viên như mọi ngày.
Cu ộc sống ngày nay luôn diễn ra với những nhịp đập đầy căng thẳng. Con hãy thử hình
dung, nếu mỗi buổi sáng khi con bước ra đường, bất cứ người nào con gặp cũng đều dành
cho con một nét mặt đầy vẻ nhăn nhó, khó chịu, thì liệu tâm trạng của con có an ổn, vui vẻ
được không? Và giả sử chúng ta cứ phải sống một cuộc sống đầy căng thẳng như vậy, thì
cuộc sống trên quả đất này còn gì là thi vị nữa? Sao con không nghĩ rằng, con phải biết điều
chỉnh thái độ sống của con để góp phần xoa dịu những nỗi buồn bực, lo âu, căng thẳng của
mình và của người khác?
*Con ơi! Mỗi sáng tinh sương thức dậy, con hãy vui mừng chào đón một ngày mới. Thậm
chí, dù tâm trạng của con không được tốt đi chăng nữa, con hãy biết nghĩ đến bản thân
mình và mọi người, để có thể dành cho bất cứ ai con gặp một nét mặt rạng rỡ và một nụ
cười tươi nở trên môi. Con hãy biết tạo niềm vui trước hết từ chính tâm hồn mình, và tiếp
tục lan tỏa niềm vui ấy đến thật nhiều người khác. Đó chính là món quà vô giá mà con có thể
dành tặng bất cứ ai khi bắt đầu một ngày mới!

12 bí quyết thay đổi vận mệnh của cổ nhân

Nếu như "Mệnh" là do Trời định trước, thì "Vận" lại nằm trong tay mỗi người. Vậy chúng ta làm thế nào để có thể cải biến vận mệnh của mình?
Cuộc đời mỗi người trên thế gian đều khác nhau, có người cả đời đều cát tường như ý, mạnh khỏe trường thọ; có người thì trung niên gian khổ, về già mạnh khỏe yên bình; có người thì tuổi trẻ vang danh, tuổi già cô đơn khổ cực; có người thì cả đời trắc trở gian nan, mọi việc đều không như ý.
Vậy nguyên nhân nào dẫn đến các vận mệnh khác nhau đó? Cổ nhân đã đúc kết ra 12 bí quyết quyết định đến vận mệnh:
***
"Một là mệnh, hai là vận, ba là phong thủy, bốn là tích công đức, năm là đọc sách.
Sáu là tên tuổi, bảy là tướng mạo, tám là tôn kính Thần Phật, chín là kết giao với quý nhân, mười là dưỡng sinh.
Mười một là chọn nghề và chọn bạn đời, mười hai là hướng đến những cái tốt đẹp may mắn và tránh xa hung dữ, tà ác".
12-bi-quyet-thay-doi-van-menh-cua-co-nhan
1. Mệnh
Mệnh là cố định bất biến, là đã được định trước. Về nghĩa hẹp mà nói, cái "mệnh" mà chúng ta nói chính là "bát tự" của mỗi người.
"Bát tự" là do tám can chi (vừa hay là 8 chữ – bát tự) tạo thành, là can năm và chi năm, can tháng và chi tháng, can ngày và chi ngày, can giờ và chi giờ.
Trong đó, "Can" được gọi là "Thiên can", gồm có 10 "can": Canh, Tân, Nhâm, Quý, Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ; "Chi" được gọi là "Địa chi", có 12 "chi", bao gồm: Tý, Sửu, Dẫn, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.
Như vậy, căn cứ vào ngày giờ tháng năm sinh của bạn mà tính ra "thiên can địa chi", tổng là 8 chữ, thì có thể đoán ra hành trình cuộc đời, vinh nhục họa phúc, giàu nghèo thọ yểu của mỗi người.
Về nghĩa rộng mà nói, trong vận mệnh mỗi người, luôn có những điều mà dù chúng ta có cố gắng thay đổi thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào xoay chuyển được, đó chính làm "mệnh", trong Phật giáo gọi là "A lại da thức" (ālayavijñāna). Chúng chính là một kho tàng các loại hạt giống của nghiệp thiện – ác mà một người đã tạo ra trước đó, được tập hợp lại không sót một chi tiết nhỏ nào.
Khi gặp thời cơ thuận lợi, một hoặc nhiều hạt giống (tốt và xấu) sẽ được đưa ra, gieo trồng và trổ quả, kết quả là người đó được sinh ra phải hưởng những quả do những kiếp quá khứ đã làm ra, không thể trốn tránh, không thể chối bỏ.
Trong cuộc đời, có những cái mà chúng ta thay đổi thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được, đó chính là mệnh.
2. Vận
Vận tức là vận thế, có thể thay đổi được.
Nếu ví "mệnh" như một chiếc xe xuất phát từ điểm bắt đầu của cuộc đời chạy đến điểm cuối cùng; xe của bạn là loại gì, con đường như thế nào, thì đó gọi là "mệnh". Còn cụ thể là lái xe như thế nào để đi đến hết hành trình cuộc đời bạn, đó lại là "vận".
Có người vốn có một chiếc xe tốt, con đường đi cũng rất tốt, nhưng tự mình lại được chăng hay chớ, để mặc nước cuốn trôi, lái xe không cẩn thận, kết quả là cuộc đời kết thúc không có hậu.
Có người vốn ban đầu chỉ có một chiếc xe rất xấu, đường đi thì ngoằn ngoèo chông gai, gập ghềnh khúc khuỷu, nhưng cả đời cần cù chịu khó, cẩn thận từng ly từng tý, lái xe rất chuyên tâm, kết quả cả đời mạnh khỏe bình an.
Chính vì mệnh là cố định không thay đổi, nhưng vận lại nằm trong tay mỗi người. Bởi vậy, chúng ta thường vẫn nghe nói rằng bói mệnh, đoán mệnh, mà không có đoán vận, bói vận vậy!
3. Phong thủy
Môi trường mà mỗi người chúng ta ở gọi là phong thủy.
Phong thủy này gồm môi trường tự nhiên mà chúng ta sống, còn bao gồm cả môi trường xã hội mà chúng ta ở. Nếu ví con người như một cái cây, phong thủy chính là môi trường mà cái cây này sinh sống, ví như thổ nhưỡng, ánh sáng, lượng nước, các sinh vật khác ở xung quanh, v.v...
Môi trường bên ngoài này dĩ nhiên là quan trọng, nhưng bản thân cái gen di truyền và nỗ lực sinh trưởng của cây cũng rất quan trọng. Do đó phong thủy là yếu tố bên ngoài, không phải yếu tố bên trong. Tất nhiên yếu tố bên ngoài và bên trong là có ảnh hưởng qua lại lẫn nhau.
Cái gọi là Phong thủy, là môi trường tự nhiên mà chúng ta ở, và cũng bao gồm mồi trường xã hội mà chúng ta sống. 
4. Tích công đức
Tích đức chính là làm việc tốt.
Cổ nhân nói, "Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo". Cho dù là văn hóa Nho gia, hay là Phật, Đạo gia, đều đề xướng giúp người tích đức hành thiện, từ đó mà thay đổi vận mệnh.
Trường hợp ví dụ kinh điển nhất là câu chuyện Viên Liễu Phàm đời Minh cải biến vận mệnh. Sau này người ta dạy "Liễu Phàm tứ huấn" (4 giáo huấn của Liễu Phàm) để răn dạy hậu thế nhận thức được sự chân thực của vận mệnh, tiêu chuẩn phân biệt rõ thiện ác, phương cách sửa chữa lỗi lầm, từ đó thấy được những công hiệu linh nghiệm của việc hành thiện tích đức. Đây cũng là câu chuyện thay đổi vận mệnh làm gương cho mọi người.
5. Đọc sách
Đọc sách là học văn hóa, tăng thêm tri thức.
Đọc sách là một quá trình học tập suốt đời, thông qua đọc sách, chúng ta có thể thu được tri thức, kết giao bạn bè, mở rộng tầm nhìn, còn có thể nâng cao bản thân.
Đọc sách cũng là phương thức nhanh chóng và tốt nhất để học hỏi văn hóa từ xưa đến nay, thu nạp lượng tri thức rộng lớn của nhân loại, trở thành người có trí tuệ.
Đọc sách giúp bạn hun đúc nên tấm lòng rộng mở, lý tưởng và tâm niệm to lớn xa xôi. Ảnh dẫn theo tinhhoa.net
Đọc sách giúp bạn có thêm cái nhìn đúng đắn về thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan. Nhờ đọc sách bạn có thể thông hiểu lời của các bậc hiền triết từ thời xưa, cũng nhờ vậy mà có thể uống rượu đàm đạo hát ca cùng các bậc tao nhân mặc khách. Nhờ đọc sách, bạn có thể rút ra những bài học từ vô số các câu chuyện kim cổ, mở mang kiến thức, hấp thụ tinh hoa, hình thành những quan niệm chân chính.
Đọc sách giúp bạn mở rộng tầm nhìn, không còn bị giới hạn bởi một góc nhỏ bé của cuộc sống, có thể thoải mái du ngoạn cổ kim Đông Tây, học thức rộng khắp bốn biển. Cùng với việc không ngừng đọc sách, sẽ hun đúc nên trong bạn một tấm lòng rộng mở, lý tưởng cao xa.
Đọc sách giúp bạn kết giao bạn bè, mở rộng phạm vi giao tiếp. Thông qua đọc sách, bạn có thể tìm được bạn hữu tâm đầu ý hợp, mở lòng và thư thái. Đó chẳng phải là điều tốt không gì bằng đó sao!
Do đó, từ cổ chí kim, đọc sách luôn là phương pháp quan trọng thay đổi vận mệnh của con người.
6. Tên tuổi
Cho con nghìn vàng không bằng cho con một cái tên. Một cái tên tốt, có tác dụng khích lệ đối với cuộc đời mỗi người, thậm chí còn có tác dụng dẫn dắt, chỉ dẫn.
Ví dụ trong "Thần điêu hiệp lữ", Dương Quá sở dĩ được Quách Tĩnh đặt cho cái tên như vậy, là hy vọng anh không mắc sai lầm như cha của mình, Dương Khang; mong anh nhớ kỹ sai lầm của cha, để làm một con người đường đường chính chính. Cuối cùng, Dương Quá đã trở thành một đại hiệp vang danh muôn đời.
Bởi vậy người xưa, đặc biệt là con cái trong các gia đình danh gia vọng tộc hoặc dòng dõi Nho sinh, đối với việc đặt tên đều rất coi trọng.
7. Tướng mạo
Tướng tức là tướng mạo, bao gồm tướng mặt và tướng tay.
Xưa có câu: "Tướng do tâm sinh, tâm do cảnh tạo, cảnh tùy tâm chuyển".
Thông qua tướng mạo bên ngoài có thể phân tích được ý nghĩ trong nội tâm của một người. Tu đức ở tâm, cát hung (lành dữ) có thể biết được. Tâm khởi thiện niệm, các loại phúc báo sẽ đến.
8. Tôn kính Thần Phật
Khổng Tử nói: "Dốc sức vì dân, để họ đạt được cảnh giới của nghĩa, kính trọng quỷ thần, nhưng luôn giữ một khoảng cách, như vậy có thể gọi là trí vậy".
Bậc thầy chí thánh này đã dạy các đệ tử của ông: Cảnh giới Nghĩa của việc dốc sức phục vụ nhân dân là phải làm cho mọi người dân kính trọng tôn thờ quỷ thần, nhưng mình và người dân phải giữ khoảng cách nhất định với quỷ thần, như vậy mới xứng danh là bậc Trí.
Người xưa cũng nói: Bậc quân tử có ba cái sợ, sợ mệnh trời, sợ đại nhân, sợ lời của Thánh nhân.
Mệnh trời tức là quy luật vận hành của Đạo Trời, cần phải kính trọng Đạo Trời. Sợ đại nhân; đại nhân không phải là người hơn bạn, mà là người tu dưỡng đạo đức rất cao, cần phải kính sợ họ, kính sợ bậc bề trên, bậc tôn giả. Sợ lời của thánh nhân, đối với những lời nói của bậc thánh hiền phải có lòng kính sợ.
Làm được ba điều sợ này, thì con đường của bạn sẽ đi rất vững vàng.
9. Kết giao quý nhân
Kết giao quý nhân tức là chọn người thiện mà kết giao.
Người xưa có câu: Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Nếu xung quanh chúng ta đều là những người đạo đức cao thượng, thì chúng ta cũng sẽ trở nên đạo đức cao thượng. Cũng như vậy, nếu chúng ta luôn luôn kết giao với những người đạo đức thấp kém, dần dà, phẩm hạnh của chúng ta cũng trở nên xấu đi.
10. Dưỡng sinh
Dưỡng sinh là giữ thân tâm khỏe mạnh.
Dưỡng sinh không chỉ đơn giản như ngày nay thường nói "Sinh mệnh là ở vận động", mà là: "Sinh mệnh là ở vận động và tĩnh dưỡng", không phải chỉ có mỗi vận động mà thôi.
Đồng thời, dưỡng tâm và dưỡng thể cũng quan trọng như nhau. Hơn nữa cần sống thuận theo quy luật của tự nhiên, Mặt trời mọc thì dậy, Mặt trời lặn thì nghỉ, đồng bộ với bốn mùa của trời đất.
11. Chọn nghề và chọn bạn đời
Chọn nghề tức là công việc sự nghiệp, chọn bạn đời tức là hôn nhân cưới xin.
Nam sợ làm nhầm nghề, nữ sợ lấy nhầm chồng. Một sự nghiệp thành công, ít cũng vài năm, nhiều thì mười năm, ba mươi năm. Một người trước tiên cần lập chí theo nghề có hy vọng thành công nhất, sau đó kiên định không ngừng làm việc.
"Gia hòa vạn sự hưng" (Gia đình hòa thuận thì vạn sự đều hưng thịnh), vợ chồng hòa thuận, hai người ý đồng lòng thì quả thực là quý hơn vàng. Đằng sau một người đàn ông thành công, luôn có một người phụ nữ vĩ đại; đằng sau một người phụ nữ hạnh phúc đều có một người đàn ông đáng tin cậy.
Gia hòa vạn sự hưng, phu thê hòa thuận, vợ chồng đồng tâm quý hơn vàng.
12. Gần lành tránh dữ
Gần lành tránh dữ là hướng đến những điều tốt đẹp, may mắn, tránh xa điều ác, hung dữ.
Trong đời người, chúng ta cần phải luôn phân tích tình huống, xem xét thời thế, minh bạch lành dữ họa phúc. Khi hoàn cảnh tốt lành thì cần thừa thế mà tiến lên; khi hoàn cảnh hung hiểm, thì cần dè chừng, cần thận, cũng là lùi một bước biển rộng trời trong.
Mười hai bí quyết trên, chỉ có "Mệnh" là nhân tố tiên thiên, còn 11 điều còn lại, đều có thể thông qua nỗ lực hậu thiên để thay đổi vận mệnh của mỗi người. Bởi vậy mới nói, mệnh là tự mình lập, vận mệnh nằm trong tay chính bản thân mỗi người.
Cuối cùng, dù đường đời có lắm lúc chông gai, gập ghềnh, nhưng vẫn giữ trong tâm mình thiện niệm, không ngừng hành thiện tích đức, thì phía trước bạn là một bầu trời xanh bao la vẫy gọi.

CHÂN THÀNH CẢM ƠN VÀ CHÚC SỨC KHỎE
TRƯƠNG THỊ THÙY VÂN
0961.090.479
Hoài niệm tuổi thơ
 Hôm nay tự dưng trong lòng thấy lạ! Bổng chợt nhớ về miền ký ức tuổi thơ tôi. Ai cũng đã từng trãi qua những chuỗi ngày tuổi thơ với biết bao là kỷ niệm. Dẫu biết rằng quanh ta vẫn còn có những số phận đáng thương những con người không may mắn có được những ký ức ngọt ngào thời niên thiếu tuổi thơ của họ đã bị đánh cắp tự bao giờ Với tôi hay với bạn có thể là một trong số hàng vạn vạn người may mắn được ông trời ban tặng cho một khoảng trời tuổi thơ với biết bao niềm vui chan chứa. Thiết nghĩ mỗi người đều có một hoàn cảnh riêng nhưng cái chung nhất mà ai cũng phải thừa nhận rằng đa phần tuổi thơ đều chất chứa sự hồn nhiên trong sáng. Ôi tuổi thơ quả là tuyệt dịu! mà người lớn ai cũng đôi lần có những giấc mơ về miền ký ức đã qua.


Tuổi thơ tôi dẫu không được như bọn trẻ thời nay là được cha mẹ đưa đi chơi khắp nơi mỗi khi rãnh rỗi đồ chơi bây giờ thì đa dạng phong phú có những món lên đến hàng triệu đồng! Con trẻ chỉ cần vòi vĩnh là bố mẹ chìu ngay!  Chuyện học hành bây giờ cũng sướng và tiện nghi hơn trước. hầu hết các em đến trường đều có xe đưa rước hoặc ba mẹ anh chị đưa đón bằng xe đến tận cổng trường cần thông tin gì thì cứ lên mạng gõ vài chữ là có ngay. Tuổi thơ tôi thì chẳng được như thế! Nhưng với tôi cái tuổi thơ mà tôi đã trãi qua nó dịu kỳ trong sáng lại hồn nhiên. Ký ức về tuổi thơ bổng chốc tràn về làm cho tâm hồn tôi thấy nhẹ nhàng bay bổng. Tôi như muốn ôm chầm lấy nó và thầm cám ơn cuộc đời đã ban cho tôi một tuổi thơ tuyệt đẹp.
Thuở còn bé khi bắt đầu bước chân vào tiểu học một thân một mình tôi đi bộ từ nhà đến trường hàng mấy cây số (km). Cứ đi một đoạn lại rủ thêm bạn bè cùng đi chung những hôm trời se lạnh thì cả đám tụm quanh đống ung (đống lá khô đốt cháy) tự làm lấy bằng cách gom lá khô ngoài đường hơ lửa cho nó ấm. Bọn tôi ríu rít đến trường chỉ biết học mà chẳng toan tính điều chi. Ngày xưa bọn trẻ chơi đủ thứ trò nào là : Bắn bi đánh đáo trốn tìm lò cò nhảy dây bông vụ đá dế ô quan… Đồ chơi ngày xưa đa số là tự làm lấy ít khi phải tốn tiền. Có những buổi chiều chúng tôi tung tăng trên đồng cỏ. Đứa thì bắt dế đứa thả diều thật vui nhộn. Những cánh diều làm bằng những tờ báo dán lên những thanh tre được chuốt nhỏ dùng dây luột làm chỉ. Vậy mà vẫn bay cao chót vót. Rồi bổng dưng mây đen kéo đến cơn mưa ào ào trút hạt mưa nặng. Cả bọn cùng nhau tắm mưa và lội trên vũng nước thật hồn nhiên tư lự. Nhớ nhất là những buổi trưa hè bọn tôi tụm năm tụm bảy vui chơi dưới những tán tre xanh mướt rậm rạp chỉ vài giọt nắng xuyên qua kẽ lá. Tuy mùa hè nhưng vẫn nghe mát rượi sau những cơn mưa. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng rao của mấy cô bán hàng rong. Bọn tôi chỉ mua vài cắc bạc khoai mì rồi chia năm xẻ bảy. Tuổi thơ là như thế! không tham lam không vụ lợi và chỉ có những tình thương.



Cuối năm lớp nhất (lớp 5 bây giờ) tôi học hạng Nhất được nhận phần thưởng danh dự nên được thầy mua thêm chiếc cặp da và một cây viết máy hiệu Pilot (lúc đó chúng tôi chỉ viết bằng ngòi bút thép chấm mực) mà tôi vẫn xài nó từ năm lớp đệ thất cho đến lớp đệ nhất (lớp 6 đến lớp 12 bây giờ). Nhửng tháng nghĩ hè cùng những đứa bạn tôi đi trên con đường làng xa tít đi mõi cả đôi chân rồi chúng tôi nghĩ chân nơi những tán cây có nhiều bóng mát. Tôi lắng nghe tiếng chim hót líu lo rồi cũng cất cao giọng hát í ới. Ở quê nhà tôi lại được tận hưởng không khí trong lành. Tôi được vui chơi thỏa thích cùng mấy bạn bè cũng cùng trang lứa với tôi. Cả ngày bọn tôi đi câu cá hái trái cây lội suối mệt nhoài nhưng cũng thật lý thú. Tôi vẫn nhớ mùi khoai lang nướng khoai mì lụi thơm lừng hay mùi thơm đặc trưng của hạt điều nướng. Ở quê tôi những món ăn dân giã vậy mà nó ngon tuyệt đến khó quên.
Tôi nhớ có lần ba đưa tôi đi chơi trong chốn thị thành tôi thấy mọi vật xung quanh dường như lạ lẫm ba giải thích đủ điều khi bắt nhìn ánh mắt ngơ ngác của tôi ba mua cho tôi một chiếc bóng bay màu xanh hy vọng và một cái chong chóng đủ màu xanh đỏ tím vàng. Một thứ đồ chơi rẽ tiền nhưng tôi thấy nó quý giá vô cùng. Tôi giử nó để chơi suốt mấy tháng trời mà không bị hư hõng. Tôi nhớ về những ngày Tết đến cả nhà lại quây quần bên nhau được mặc những bộ áo mới được thưởng thức những món ngon mà ngày thường chẳng có.

alt

Tuổi thơ tôi thật giản dị và đầm ấm biết bao! Hôm nay chợt nhận ra mình đã không còn trẻ nữa. Tuổi thơ đã đi qua thật nhanh nhưng đọng lại trong ký ức thật nhiều. Tôi vẫn cứ luôn muốn giữ mãi những kỷ niệm đẹp thời thơ ấu để đôi khi nhớ lại nó thấy lòng mình lâng lâng một cảm giác khó tả bởi mình còn được hạnh phúc hơn biết bao người khác khi mà mà họ chẳng hề có một tuổi thơ đẹp đẽ. Đa số trẻ con thời nay bị người lớn sắp đặt cho nhiều thứ chuyện: nào học ở trường học thêm học năng khiếu . . . Không có thời gian để vui chơi và giải trí hoặc có trẻ suốt ngày chỉ biết ôm máy tính chơi games và lướt web. Có trẻ còn phải lao động kiếm tiền trong độ tuổi quá trẻ cần vui chơi.
Hãy trả lại những gì thuộc về tuổi thơ cho trẻ nhỏ là điều mà mỗi chúng ta là người lớn cần phải quan tâm trong lúc này! Những nhà làm giáo dục những cơ quan làm công tác bảo vệ bà mẹ và trẻ em cần có những chính sách những thông tin những tuyên truyền rộng rãi. Đồng thời nên tạo ra những sân chơi hữu ích lành mạnh ở khắp nơi cho trẻ em. Chúng ta cùng chung tay hợp sức đóng góp một chút gì đó cho trẻ em để các cháu sau này lớn lên không ân hận vì tuổi thơ mình đã bị đánh cắp.


CHÂN THÀNH CẢM ƠN VÀ CHÚC SỨC KHỎE
TRƯƠNG THỊ THÙY VÂN
0961.090.479




"Đôi khi trong gió bão ta tìm ra đúng hướng đi của mình"

Bài học tình cờ

Giải thi đấu dành cho các học sinh lứa tuổi từ lớp 6 đến lớp 8 sẽ diễn ra vào đầu tháng năm. Cả hai đứa con trai của tôi đều tham gia vào đội bóng chày của trường. Đứa lớn đã chơi bóng được hơn ba năm, trong khi thằng nhỏ học lớp 6 thì còn ở đội hình dự bị. Hôm đó, tôi chọn cho mình một chỗ ngồi tốt, hàng thứ ba phía trên của khán đài. Ngồi cạnh là một phụ nữ trạc tuổi tôi - có thể là mẹ của một trong số những cầu thủ đang chơi dưới kia.
Tôi chưa bỏ sót trận thi đấu nào của con mình. Những lúc xem bóng, tôi thường quan sát vị trí của cầu thủ giao bóng. Và bây giờ đến lượt giao bóng của Jason Voldner - một cầu thủ mà chưa bao giờ tôi thấy ở vị trí này. Jason là đứa bé có gương mặt thông minh, nhưng dường như khả năng của thằng bé chưa được phát huy hết. Nó thừa sức di chuyển từ đường biên vào đến giữa cánh phải, nhưng chưa bao giờ thằng bé được xếp vào vị trí quan trọng.
Trái banh lao vút đi và trong tiếng reo hò cổ vũ, tôi nhanh chóng nhận ra người phụ nữ ngồi cạnh tôi nãy giờ là mẹ của Jason. "Cú đánh thật tuyệt! Nhưng tôi chưa thấy con chị giao bóng bao giờ". Người phụ nữ mỉm cười, giọng từ tốn: "Tôi cũng chưa thấy bao giờ!". Hai chúng tôi làm quen với nhau trong tình thân ái của hai bà mẹ. Người phụ nữ bắt đầu kể cho tôi nghe một câu chuyện:
Bốn tuần trước, chị tình nguyện làm tài xế chở đội bóng của con trai đến một sân bóng chày giống như thế này để tập huấn đầu mùa giải. Trời chạng vạng tối, chị vẫn ngồi chờ ở hành lang có mái bạt trên sân để tránh cơn mưa như trút bất thình lình đổ xuống. "Khi xuấthiện, gương mặt thằng bé lấm lem bùn đất, nước mưa nhễ nhại và hình như nó đang cố giấutôi điều gì đó", người phụ nữ nói.
"Điều đầu tiên tôi nghĩ là Jason bị thương. Nhưng không phải. Sau những câu hỏi dò thì tôi chắc chắn là không phải thằng bé đang cố giấu việc nó bị thương. Đến tối hôm đó, khi bị đánh thức bởi những tiếng thút thít khe khẽ, tôi mới biết được thêm nhiều điều..."
Đó là tiếng khóc của Jason. Chị tìm cách nói chuyện với con trai, cố gắng tìm hiểu xem thằng bé đang gặp chuyện gì. Trước sự quan tâm của mẹ, Jason òa lên nức nở: "Thật không công bằng, không công bằng chút nào!". Rồi nó kể: Bạn nó - Matthew sẽ được chơi ở cánh giữa vì "bố nó là huấn luyện viên", còn John lại được chơi ở vị trí tấn công "vì nó là bạn của Matthew" và Brian được chọn làm người bắt bóng mới, vì "anh nó là một cầu thủ lâu năm
trong đội"...
Trong lúc Jason tỏ ý chờ mẹ mình thể hiện sự đồng tình với nó, thì chị cứ đắn đo mãi. Chị thấy thương con vô cùng nhưng chị hiểu mình không thể làm cho con có suy nghĩ sai lạc.
Chỉ một câu nói đúng hay không đúng của chị đều có tác động rất lớn đến thằng bé, nhưngtheo hai hướng hoàn toàn khác nhau. Có thể Jason đang cần thái độ đồng tình của mẹ và xem đó là sự quan tâm chia sẻ lớn nhất đối với nó lúc ấy. Nhưng nếu nghĩ kỹ hơn thì đó không phải là cách hay, vì như thế là chị đã gián tiếp ủng hộ những suy nghĩ tiêu cực, bi quan đang nhen nhóm trong đầu óc non nớt của con trai mình.
Đầu tiên, chị cố gắng giải thích cho Jason hiểu rằng mọi cầu thủ phải giúp đỡ huấn luyện viên hoàn thành trách nhiệm của ông ấy, rằng các con phải tin tưởng vào sự lựa chọn và quyết định của thầy huấn luyện. Sau đó chị nhắc cho thằng bé nhớ nó đã từng lóng ngóng thế nào khi lần đầu ra sân, nếu không nhờ vào sự hỗ trợ của các bạn trong đội thì làm sao nó có thể chơi tốt được như bây giờ.
"Chơi bóng cần ở con sự chăm chỉ luyện tập. Điều duy nhất con có thể làm bây giờ là hãy
cố gắng hết sức mình. Bực dọc, cáu giận, đổ lỗi cho người khác chỉ có thể khiến con chơi tệ
hơn mà thôi".
Cuối cùng, Jason hiểu ra lời mẹ, nín khóc và trở lại giường ngủ. Khi nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho con trai, chị nói: "Jason, con thất vọng vì huấn luyện viên chưa tin tưởng ở con đúng không? Mẹ hiểu điều đó mà! Nhưng trước khi con muốn được ai đó tin tưởng thì chính con phải tin tưởng ở bản thân mình đã. Không phải tự nhiên mà huấn luyện viên lại ra quyết định như vậy đâu con à. Nếu con thật sự cảm thấy mình xứng đáng ở vị trí khác tốt hơn vị trí con đang chơi, thì con hãy chứng minh điều đó đi!" Sáng ra, mẹ Jason thấy mảnh giấy con trai mình để lại trên bàn ăn: "Con đi tập đây, con sẽ chứng minh cho thầy thấy là con có thể chơi tốt như thế nào".
Kể xong câu chuyện, người phụ nữ ngồi cạnh tôi mỉm cười tự hào: "Và thằng bé đã làm ược điều đó, chị ạ!".
Trên sân Little League, từ hàng ghế khán giả, tôi đã tìm được cho mình một bài học quý giá.
- Kim Nga
Theo Neither Have I

Đôi khi trong thử thách và nghịch cảnh, sự an toàn thực sự mới được tìm thấy.”


Vâng, bạn vẫn có thể...
"Kinh nghiệm không phải là những gì xảy đến với ta. Kinh nghiệm là cách ta ứng biến với những gì xảy đến với mình".
- Aldous Huxley

Bạn sẽ ra sao khi năm 46 tuổi, bạn bị bỏng nặng trong một tai nạn mô tô thảm khốc? Rồi bốn năm sau đó nữa, bạn lại bị liệt nửa người sau một tai nạn máy bay? Khi ấy, bạn còn có thể nghĩ mình sẽ trở thành một triệu phú, một diễn giả đáng kính, một người hạnh phúc khi lập gia đình hay một doanh nhân thành đạt nữa hay không? Bạn còn có thể bơi thuyền, lộn nhào trên không?
Vậy mà W. Mitchell đã thực hiện được những điều ấy, thậm chí anh còn làm được nhiều hơn thế nữa.
Tai nạn đầu tiên, chiếc môtô bốc cháy khiến anh bị bỏng đến 65%, Mitchell đã phải trải qua 16 lần phẫu thuật để chắp vá lại các vùng da trên cơ thể mình. Sau những lần phẫu thuật ấy, anh không thể cầm được nĩa khi ăn, quay số điện thoại khi muốn gọi cho mẹ, kể cả việc vặn nắm cửa khi muốn vào nhà tắm. Nhưng Mitchell - một cựu sĩ quan hải quân - không bao giờ nghĩ mình là một người vô tích sự. Anh nói: "Tôi phải có trách nhiệm lèo lái con thuyền đời mình vượt qua những thăng trầm sóng gió của cuộc đời. Điều quan trọng nằm ở chỗ tôi không xem tai nạn ấy như một thảm họa, mà tất cả chỉ là một điểm khởi đầu."
Một năm sau, anh đã lái được máy bay. Sau đó, anh cùng hai người bạn đồng sáng lập một công ty sản xuất bếp lò. Và rồi nó trở
thành công ty tư nhân lớn nhất nhì ở Vermont.
Bốn năm sau ngày xảy ra tai nạn mô-tô, chiếc phi cơ của Mitchell rơi xuống đường băng khi vừa mới cất cánh. Tai nạn khiến 12 dây thần kinh của anh tổn thương nghiêm trọng và anh bị liệt nửa người vĩnh viễn. Nằm trên giường bệnh, trong lòng anh cứ đau đáu một điều:
"Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy đến với mình. Tôi có làm gì để đáng phải bị như thế?".
Nhưng Mitchell một lần nữa đã không bỏ cuộc. Anh nỗ lực luyện tập để giúp bản thân trở nên có ích, càng nhiều càng tốt, để loại khỏi suy nghĩ của mình hai chữ "phế nhân". Bằng tài năng và đức độ, anh được bầu làm Thị trưởng của thành phố Crested Butte ở Colorado. Trong thời kỳ đương nhiệm, Mitchell đã có công lớn trong việc giải quyết dứt điểm việc khai thác khoáng sản - một hành động có nguy cơ hủy hoại vẻ đẹp của môi trường tự nhiên nơi đây. Sau đó, Mitchell ra ứng cử đại biểu Quốc hội, biến ngoại hình dị biệt của mình thành một lợi thế với khẩu hiệu: "Tôi không có một gương mặt đẹp, nhưng tôi có một trái tim..."
Dù cơ thể bị liệt và tướng mạo dị hình, Mitchell vẫn nhất quyết tập luyện bằng được môn bơi thuyền. Rồi anh yêu và lập gia đình với một phụ nữ tài sắc vẹn toàn, người hoàn toàn bị thuyết phục bởi tính cách và con người của Mitchell. Không lâu sau, anh nhận bằng Thạc sĩ
ngành Quản trị Kinh doanh và vẫn tiếp tục lái máy bay, hoạt động môi trường và tham gia diễn thuyết.
Hình ảnh một Mitchell tàn tật nhưng phi thường cứ xuất hiện liên tục trong các chương trình truyền hình danh tiếng của nước Mỹ như
"Người đương thời", "Chào nước Mỹ" cũng như trên các tạp chí nổi tiếng như: Times, Thời báo NewYork,... và rất nhiều phương tiện
thông tin đại chúng khác. Mitchell nói: "Trước khi bị liệt, có đến 10.000 việc tôi có thể làm. Còn bây giờ, con số ấy là 9.000. Vậy thì tại sao tôi không hoàn thành được 9.000 công việc đó? Chẳng lẽ tôi cứ mãi hối tiếc về những gì tôi không làm được hay sao? Nếu vì hai tai nạn đó mà tôi có cớ để đầuhàng số phận, liệu tôi có thể đạt được những gì mà bạn đang thấy hôm nay không? Rất có thể những biến cố xảy đến đã mở ra cho tôi một chân trời mới!".
Bạn có thể bước lùi lại phía sau, phóng tầm mắt của mình ra xa để tìm thấy cơ hội tiến lên nhiều hơn nữa. Lúc ấy, chắc hẳn bạn sẽ thốt lên rằng: "Mọi chuyện thật ra không có gì to tát lắm". Hãy nhớ rằng: Điều quan trọng không nằm ở những gì xảy đến, mà tùy vào cách bạn
giải quyết biến cố đó như thế nào.
- Phương Thảo
Theo Yes, You Can


“Mọi thất bại chỉ là một sự thử thách của bạn chứ không thể làm bạn gục ngã!”

Câu chuyện về những con số 3


Vào một đêm thứ sáu, khi tôi đang dự một hội thảo về lĩnh vực truyền thông tại Deerhurst Lodge thuộc khu Bắc Toronto, một trận lốc xoáy khủng khiếp đã đổ ập vào thị trấn Barrie, gần nơi đang diễn ra cuộc họp. Trận lốc đã cướp đi sinh mạng của nhiều người dân vô tội, làm sụp đổ hàng trăm căn nhà và gây thiệt hại lên đến hàng triệu đô la. Tối thứ bảy, trên đường về nhà, tôi dừng xe lại thị trấn. Trước mắt tôi chỉ còn là một đống hỗn độn khổng lồ. Nhà cửa đổ nát tan hoang, những chiếc xe hơi cũ có mới có bị lật ngược, móp méo, chất chồng lên nhau. Không khí tang tóc bao trùm khắp thị trấn. Trong đêm ấy, Bob Templeton cũng đi trên con đường ngang qua Barrie. Giống như tôi, anh dừng lại quan sát đống hoang tàn do cơn lốc xoáy để lại. Nhưng cách nhìn của anh không giống như tôi. Bob là Phó Chủ tịch của Tổ chức Truyền thông ANZ, một tổ chức sở hữu mạng lưới đài phát thanh từ Ontario đến Quebec. Và anh chợt nảy ra ý định giúp những người dân nơi đây khắc phục hậu quả của cơn lốc thảm họa thông qua hệ thống đài phát thanh của mình. Đêm hôm sau, tôi tiếp tục dự một hội thảo nữa ở Toronto. Bob Templeton và Bob
Johnson, một Phó Chủ tịch khác của Tổ chức truyền thông ANZ cũng đến dự. Họ cùng có chung ý tưởng - phải làm một điều gì đó cho người dân Barrie. Sau buổi hội thảo, chúng tôi được mời đến văn phòng của Bob. Cả hai vị Phó Chủ tịch đều bày tỏ mong muốn giúp đỡ những nạn nhân của trận lốc xoáy. Trên tấm bảng treo trong phòng mình, Bob viết lên ba chữ số "3" và nói với mọi người: "Bằng cách nào đó, chúng ta phải quyên góp được 3 triệu đô la trong 3 giờ đồng hồ của 3 ngày phát sóng để giúp người dân Barrie!". Tất cả đều im lặng, không ai tin rằng có thể thực hiện được điều đó.
Cuối cùng, có một người lên tiếng: "Templeton, anh điên rồi. Làm sao chúng ta làm được chuyện này cơ chứ?".
Bob trả lời: "Khoan nào. Tôi không nói là chúng ta có thể hay là nên làm. Tôi chỉ muốn hỏi các anh có muốn làm hay không?". Tất cả đều đồng thanh: "Tất nhiên là chúng tôi muốn".

Ngay lập tức, Bob kẻ một đường hình chữ "T" bên dưới những số 3 đã có sẵn. Bên trái của chữ T, Bob viết: Vì sao chúng ta không thể? Bên còn lại, anh viết một dòng khác: Phải làm bằng cách nào?. Sau đó anh nhìn thẳng vào mọi người và bắt đầu nói: "Tôi sẽ đánh một dấu chéo lên phía bên trái này. Chúng ta không nên phí thời gian để suy
nghĩ về những lí do ấy. Như vậy sẽ thật là vô nghĩa. Nhưng chúng ta sẽ viết ra đây những ý tưởng để thực hiện công việc này". Căn phòng lại rơi vào im lặng. Vài phút sau, một người nói: "Chúng ta có thể thực hiện
một chương trình phát thanh trên khắp Canada". Bob đáp lại: "Tuyệt!", và ghi lại ý tưởng ấy.
Nhưng trước lúc Bob đặt bút viết, một người khác lại nói: "Anh không thể thực hiện một chương trình phát thanh như thế được đâu. ANZ của chúng ta chỉ mới phủ sóng một số địa phương thôi mà". Lời phản đối ấy là hoàn toàn có lý vì ANZ chỉ có các đài phát thanh từ Ontario đến Quebec mà thôi.
Một người khác lên tiếng: "Thử tìm cách liên kết tất cả các đài phát thanh ở Canada lại xem sao?".
Mắt Bob sáng lên, anh nói ngay: "Chúng ta hãy bắt đầu từ ý tưởng này nhé".
Nhưng đây thật sự là một thử thách lớn bởi các đài phát thanh cạnh tranh nhau rất khốc liệt. Và như thế, họ sẽ không bao giờ chịu hợp tác với nhau. Liên kết các đài phát thanh lại với nhau quả là điều không tưởng.
Đột nhiên, lại có ai đó đề nghị: "Chúng ta có thể nhờ đến Harvey Kirk và Lloyd Robertson, họ là những người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình quốc gia. Biết đâu, họ sẽ đồng ý tham gia chương trình của chúng ta thì sao?". Ngay sau đấy là hàng loạt những ý tưởng sáng tạo đầy thú vị và bất ngờ. Không khí trong căn phòng bỗng chốc trở nên sôi nổi hẳn.
Tất cả kế hoạch đã được hoàn tất chỉ trong một ngày thứ sáu. Hai hôm sau, họ tổ chức buổi phát sóng trực tiếp chương trình "Vì người dân Barrie" với sự tham gia của hơn 50 đài phát thanh khác nhau trên khắp cả nước. Đích thân Harvey Kirk và Lloyd Robertson đã đứng ra điều khiển chương trình này. "Vì người dân Barrie" đã thu hút được sự chú ý theo dõi của hàng triệu người dân Canada, kêu gọi được rất nhiều nhà hảo tâm với số tiền quyên góp lên đến 3 triệu đô la chỉ trong 3 giờ đồng hồ của chưa đầy 3 ngày phát sóng liên tiếp.
Bạn thấy không, bạn có thể làm nên bất cứ điều gì nếu bạn thật sự muốn và tìm mọi cách để thực hiện bằng được điều đó. Với một ý chí và quyết tâm mạnh mẽ, không điều gì là không thể xảy ra.
- Phương Thảo
Theo The 333 Story



Chỉ là những vết trượt

"Trong mỗi con người luôn tồn tại một ý thức thúc giục họ tiến về phía trước, bất chấp những chông gai và trắc trở.
Chiến đấu là nhiệm vụ của tất cả chúng ta. Và tôi luôn nỗ lực để thực hiện nhiệm vụ ấy của mình."
- Abraham Lincoln
Có lẽ, Abraham Lincoln là tấm gương vĩ đại nhất về tính kiên quyết. Nếu như bạn muốn học hỏi một ai đó về đức tính này, sẽ không có ai khác tốt hơn là cuộc đời của Abraham Lincoln. Sinh ra trong nghèo khó, cả một quãng đời dài Lincoln phải đối mặt với những thất bại liên tiếp. Ông đã thất cử đến 8 lần, 2 lần thất bại trong việc kinh doanh và không ít lần ông không thể tìm được cho mình một điểm tựa trong tinh thần... Nếu là một người khác, có thể họ đã chấp nhận để cho những thất bại định đoạt số phận của mình, nhưng với Lincoln thì không. Với quyết tâm vượt lên số phận và không bao giờ chịu lùi bước, ông đã trở thành một trong những vị Tổng thống vĩ đại nhất nước Mỹ. Dưới đây là bức tranh phác họa lại cả một chặng đường dài mà Lincoln đã phải đi qua để đến
được Tòa Bạch ốc :
Năm 1816 Gia đình ông bị đuổi đi vì không có tiền đóng tiền nhà. Ông phải làm thuê để kiếm tiền nuôi sống gia đình. Tuy vậy, ông vẫn luôn theo đuổi đam mê của mình với ngành Luật.
Năm 1818 Mẹ ông qua đời.
Năm 1831 Công việc của ông bị thất bại.
Năm 1832 Ông ứng cử vào một vị trí trong văn phòng Luật Liên bang, nhưng thất cử.
Năm 1832 Mất việc, ông ao ước được học và nghiên cứu ngành luật một cách chính quy ở một ngôi trường danh tiếng nhưng không thực hiện được vì không có đủ tiền.
Năm 1833 Vay tiền của một người bạn và bắt đầu việc kinh doanh. Nhưng đến cuối năm, ông bị phá sản. Và suốt 17 năm sau đó, ông phải làm bất cứ công việc gì để có tiền trả nợ.
Năm 1834 Ông lại ra ứng cử cho một chức vụ ở văn phòng Luật Liên bang. Lần này, ông đắc cử.
Năm 1836 Ông đính hôn với một cô gái hiền lành, tốt bụng, nhưng vị hôn thê của ông đột ngột qua đời khiến ông đau khổ tột cùng.

Năm 1836 Ông hoàn toàn suy sụp và nằm trên giường bệnh trong suốt 6 tháng trời.
Năm 1838 Ông tìm kiếm cơ hội trở thành người phát ngôn của một Cơ quan Luật khi đã hồi phục sau những mất mát - nhưng lại thất bại.
Năm 1840 Ông nỗ lực trở thành Nghị sĩ - nhưng thất bại.
Năm 1843 Ông ứng cử vào Quốc hội - nhưng một lần nữa thất cử.
Năm 1846 Ông tiếp tục ứng cử vào Quốc hội - lần này ông đắc cử và chuyển đến sống ở Washington.
... Nhưng thành công vẫn chưa chịu mỉm cười với ông. Không nản chí, ông tiếp tục trang bị cho mình những kiến thức ngày càng sâu rộng về ngành luật và tìm cách xây dựng nhiều mối quan hệ với mọi tầng lớp.
Năm 1848 Ông tiếp tục ứng cử vào Quốc hội - và lại thất cử.
Năm 1849 Ông xin vào làm viên chức địa chính tại địa phương của mình - nhưng không may, ông bị họ từ chối thẳng.
Năm 1854 Ông ứng cử chức Thượng Nghị sĩ - nhưng thất cử.
Năm 1856 Tại buổi tiệc chiêu đãi của đảng mình - ông xin được làm ứng viên cho chức Phó Tổng thống... nhưng chỉ nhận được chưa đầy 100 phiếu ủng hộ.
Năm 1858 Ông tiếp tục ra ứng cử chức Thượng Nghị sĩ - và lại thất cử.
Năm 1860 Ông đắc cử Tổng thống Hoa Kỳ. ...
"Con đường tôi đi thật chông gai và trắc trở. Nhiều lần tôi bị hất ra khỏi con đường mình đã chọn. Nhưng tôi đã tìm cách quay trở lại và tự nhủ:
"Đó chỉ là một vết trượt, chứ không phải một cú ngã". Và tôi luôn nhắc nhở mình như thế!". Đó là lời phát biểu của Abraham Lincoln sau một lần thất cử chức Nghị sĩ.
Còn bạn, bạn đã làm gì sau vấp ngã của mình?
- Phương Thảo
Theo Abraham Lincoln Didn't Quit



“Ngay cả trong hoàn cảnh tưởng chừng bế tắc nhất, cuộc sống vẫn có thể mang đến cho chúng ta những điều tươi đẹp không ngờ.”

Bí mật của may mắn

Tôi và chồng mình gặp nhau vào thời điểm đầu năm 1995. Mặc dù có chút chênh lệch về tuổi tác nhưng chúng tôi vẫn dành nhiều thời gian để sống và cảm nhận hạnh phúc bên nhau. Có thể nói, đó là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất mà những người yêu nhau có thể
có được trong cuộc đời này.
Căn hộ chung cư của anh ấy khá rộng rãi, nhưng lại bề bộn vì thiếu vắng bàn tay chăm sóc của phụ nữ. Từ khi có tôi về, căn nhà trở nên ấm áp hơn, ánh nắng mặt trời luôn tràn ngập căn phòng mỗi sáng khi tôi thức dậy. Anh thường bận rộn với trăm công nghìn việc, luôn phải đi ra ngoài và để tôi ở lại một mình. Nhưng tôi hiểu rằng, tâm hồn, trái tim anh luôn kề cận bên tôi. Tất cả những gì tôi vừa kể không phải là khúc dạo đầu cho một chuyện tình lãng mạn. Tôi
thường nói với anh "Tình yêu của chúng mình đẹp như một câu chuyện cổ tích, phải không anh?", những lúc ấy, anh lại âu yếm bẹo má tôi và hôn lên trán tôi thật dịu dàng. Điều tôi muốn nói là anh chính là bác sĩ Wollman - người đã tiến hành các liệu pháp xạ trị cho căn bệnh ung thư của tôi. Trước kia, tôi là một người phụ nữ có vẻ đẹp ngoại hình hoàn hảo, một người mẫu có tiếng. Vậy mà, sự đời không bao giờ như người ta mơ ước... Tôi đã vô cùng đau khổ khi biết tin mình bị ung thư vú. Sau khi chữa trị cho tôi, anh và tôi đã trở thành bạn thân của nhau, rồi yêu nhau, và cuối cùng là một đám cưới. Chúng tôi đã có một cuộc hôn nhân thật đẹp. Còn nhớ, khi mới quyết định điều trị cho tôi, anh cam đoan rằng, bảy tuần lễ tràn đầy niềm vui của tôi sắp bắt đầu. Khác với những bác sĩ thích dùng những thuật ngữ chuyên môn khó hiểu khi nói chuyện với bệnh nhân, anh chỉ nói với tôi những lời lẽ giản dị về những kỳ vọng trong thời gian điều trị bệnh sắp tới của mình. Buổi xạ trị đầu tiên kéo dài hàng giờ liền, ít nhất tôi cũng đã phải nằm bất động trong hơn 45 phút khi mà máy móc chiếu những tia xạ lên cơ thể tôi. Những buổi tiếp theo cũng thế, xạ trị làm tôi đau đớn không thể chịu được. Nhưng có một điều đáng ngạc nhiên là trong khi xạ trị, những ý tưởng lướt qua đầu óc tôi lại luôn tươi sáng như ánh nắng mặt trời ngoài hiên nhà anh, tôi không còn sợ đau đớn nữa, và vững tâm chờ đợi kết quả điều trị. Những lời động viên anh dành cho tôi thậm chí còn có tác dụng hơn gấp nhiều lần sự chăm sóc, bảo bọc của những người thân trong gia đình tôi. Tôi còn có cảm giác rằng, chính anh đã khuyến khích cả các đồng nghiệp khác động viên tôi bất cứ khi nào tinh thần tôi
xuống dốc. Từ đó, tôi bắt đầu vực dậy ý chí của mình, cố gắng chịu đựng những cơn đau, tỏ ra lạc quan, tin tưởng rằng bệnh tình của mình sẽ có nhiều tiến triển. Mọi người dường như cũng nhận ra cố gắng ấy của tôi, họ lại càng nâng đỡ tôi nhiều hơn nữa. Suốt 7 tuần điều trị, tôi đã cầu nguyện thật nhiều, cố gắng nói chuyện vui vẻ với mọi
người, nhưng cũng dành thời gian để suy nghĩ thật nhiều. Tôi nghĩ nếu tôi khỏi bệnh, chắc tôi sẽ cười nhiều nhưng cũng khóc nhiều lắm. Nhưng tôi chợt chạnh lòng khi nghĩ đến việc mình sẽ phải xa anh, xa người đàn ông có nụ cười rất đẹp, có giọng nói ấm áp và những cử chỉ yêu thương đã dìu tôi vượt lên bệnh tật trong suốt 7 tuần lễ vừa qua. Bệnh viện đã trở thành gia đình thứ hai của tôi. Chính các bác sĩ và anh đã thắp lên trong tôi niềm hy vọng
mãnh liệt, một niềm tin gần như tuyệt đối, nhưng không phải tin vào cơ hội lành bệnh chắc chắn, mà tin vào chính cuộc sống này, cuộc sống mà ở đó, tôi đã gặp được anh. Bất kỳ ai cũng cảm thấy rất lo sợ, thậm chí tuyệt vọng khi hay tin mình mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, như bệnh ung thư của tôi vậy. Nhưng, may mắn của tôi là gặp được những người thầy thuốc rất có lương tâm nghề nghiệp, có thái độ cư xử đúng đắn và hết lòng quan tâm đến bệnh nhân. Chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ giúp tinh thần của tôi có điểm tựa vững vàng. Với riêng tôi, tôi không biết phải nói bệnh ung thư của mình là một điều bất hạnh hay
là...may mắn nữa? Tôi đã sống thêm rất nhiều năm khỏe mạnh, vui tươi và yêu đời. Cho đến hôm nay, điều đặc biệt khiến cho cuộc đời của tôi trở nên phong phú và nhiều ý nghĩa, đó chính là anh. Tôi đã tìm thấy "một nửa" đích thực của mình từ trong nỗi bất hạnh. Vì vậy, bạn cũng như tôi, đừng bao giờ để mình rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Vì ngay cả trong những hoàn cảnh tưởng chừng bế tắc nhất, cuộc sống vẫn có thể mang đến cho chúng ta những điều tươi đẹp không ngờ.
- Lại Thế Luyện
Theo An Affair to Remember