“Ngay cả trong hoàn cảnh tưởng chừng bế tắc nhất, cuộc sống vẫn có thể mang đến cho chúng ta những điều tươi đẹp không ngờ.”

Bí mật của may mắn

Tôi và chồng mình gặp nhau vào thời điểm đầu năm 1995. Mặc dù có chút chênh lệch về tuổi tác nhưng chúng tôi vẫn dành nhiều thời gian để sống và cảm nhận hạnh phúc bên nhau. Có thể nói, đó là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất mà những người yêu nhau có thể
có được trong cuộc đời này.
Căn hộ chung cư của anh ấy khá rộng rãi, nhưng lại bề bộn vì thiếu vắng bàn tay chăm sóc của phụ nữ. Từ khi có tôi về, căn nhà trở nên ấm áp hơn, ánh nắng mặt trời luôn tràn ngập căn phòng mỗi sáng khi tôi thức dậy. Anh thường bận rộn với trăm công nghìn việc, luôn phải đi ra ngoài và để tôi ở lại một mình. Nhưng tôi hiểu rằng, tâm hồn, trái tim anh luôn kề cận bên tôi. Tất cả những gì tôi vừa kể không phải là khúc dạo đầu cho một chuyện tình lãng mạn. Tôi
thường nói với anh "Tình yêu của chúng mình đẹp như một câu chuyện cổ tích, phải không anh?", những lúc ấy, anh lại âu yếm bẹo má tôi và hôn lên trán tôi thật dịu dàng. Điều tôi muốn nói là anh chính là bác sĩ Wollman - người đã tiến hành các liệu pháp xạ trị cho căn bệnh ung thư của tôi. Trước kia, tôi là một người phụ nữ có vẻ đẹp ngoại hình hoàn hảo, một người mẫu có tiếng. Vậy mà, sự đời không bao giờ như người ta mơ ước... Tôi đã vô cùng đau khổ khi biết tin mình bị ung thư vú. Sau khi chữa trị cho tôi, anh và tôi đã trở thành bạn thân của nhau, rồi yêu nhau, và cuối cùng là một đám cưới. Chúng tôi đã có một cuộc hôn nhân thật đẹp. Còn nhớ, khi mới quyết định điều trị cho tôi, anh cam đoan rằng, bảy tuần lễ tràn đầy niềm vui của tôi sắp bắt đầu. Khác với những bác sĩ thích dùng những thuật ngữ chuyên môn khó hiểu khi nói chuyện với bệnh nhân, anh chỉ nói với tôi những lời lẽ giản dị về những kỳ vọng trong thời gian điều trị bệnh sắp tới của mình. Buổi xạ trị đầu tiên kéo dài hàng giờ liền, ít nhất tôi cũng đã phải nằm bất động trong hơn 45 phút khi mà máy móc chiếu những tia xạ lên cơ thể tôi. Những buổi tiếp theo cũng thế, xạ trị làm tôi đau đớn không thể chịu được. Nhưng có một điều đáng ngạc nhiên là trong khi xạ trị, những ý tưởng lướt qua đầu óc tôi lại luôn tươi sáng như ánh nắng mặt trời ngoài hiên nhà anh, tôi không còn sợ đau đớn nữa, và vững tâm chờ đợi kết quả điều trị. Những lời động viên anh dành cho tôi thậm chí còn có tác dụng hơn gấp nhiều lần sự chăm sóc, bảo bọc của những người thân trong gia đình tôi. Tôi còn có cảm giác rằng, chính anh đã khuyến khích cả các đồng nghiệp khác động viên tôi bất cứ khi nào tinh thần tôi
xuống dốc. Từ đó, tôi bắt đầu vực dậy ý chí của mình, cố gắng chịu đựng những cơn đau, tỏ ra lạc quan, tin tưởng rằng bệnh tình của mình sẽ có nhiều tiến triển. Mọi người dường như cũng nhận ra cố gắng ấy của tôi, họ lại càng nâng đỡ tôi nhiều hơn nữa. Suốt 7 tuần điều trị, tôi đã cầu nguyện thật nhiều, cố gắng nói chuyện vui vẻ với mọi
người, nhưng cũng dành thời gian để suy nghĩ thật nhiều. Tôi nghĩ nếu tôi khỏi bệnh, chắc tôi sẽ cười nhiều nhưng cũng khóc nhiều lắm. Nhưng tôi chợt chạnh lòng khi nghĩ đến việc mình sẽ phải xa anh, xa người đàn ông có nụ cười rất đẹp, có giọng nói ấm áp và những cử chỉ yêu thương đã dìu tôi vượt lên bệnh tật trong suốt 7 tuần lễ vừa qua. Bệnh viện đã trở thành gia đình thứ hai của tôi. Chính các bác sĩ và anh đã thắp lên trong tôi niềm hy vọng
mãnh liệt, một niềm tin gần như tuyệt đối, nhưng không phải tin vào cơ hội lành bệnh chắc chắn, mà tin vào chính cuộc sống này, cuộc sống mà ở đó, tôi đã gặp được anh. Bất kỳ ai cũng cảm thấy rất lo sợ, thậm chí tuyệt vọng khi hay tin mình mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, như bệnh ung thư của tôi vậy. Nhưng, may mắn của tôi là gặp được những người thầy thuốc rất có lương tâm nghề nghiệp, có thái độ cư xử đúng đắn và hết lòng quan tâm đến bệnh nhân. Chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ giúp tinh thần của tôi có điểm tựa vững vàng. Với riêng tôi, tôi không biết phải nói bệnh ung thư của mình là một điều bất hạnh hay
là...may mắn nữa? Tôi đã sống thêm rất nhiều năm khỏe mạnh, vui tươi và yêu đời. Cho đến hôm nay, điều đặc biệt khiến cho cuộc đời của tôi trở nên phong phú và nhiều ý nghĩa, đó chính là anh. Tôi đã tìm thấy "một nửa" đích thực của mình từ trong nỗi bất hạnh. Vì vậy, bạn cũng như tôi, đừng bao giờ để mình rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Vì ngay cả trong những hoàn cảnh tưởng chừng bế tắc nhất, cuộc sống vẫn có thể mang đến cho chúng ta những điều tươi đẹp không ngờ.
- Lại Thế Luyện
Theo An Affair to Remember

Post A Comment:

0 comments so far,add yours

support@ini.vn