“Bạn chớ ngại mạo hiểm. Nhờ mạo hiểm với những vận hội của đời mình mà bạn học cách biết sống dũng cảm hơn.”

Con đường đi lên

Thằng bé nhỏ người, hơi tròn, khuôn mặt bầu bĩnh, dễ thương. Nó bị cận từ nhỏ nên phảiđeo cặp kính dày cộp. Nhưng được cái nó rất vui tính nên trông không có vẻ gì là già dặn cả. Thành tích học tập của nó ở lớp cũng không có gì đặc biệt - ngoại trừ việc được các thầy cô giáo chú ý vì tính tình lịch sự, nhã nhặn. Nó luôn thưa gửi, ngoan ngoãn chào hỏi người lớn rất lễ phép. Ngoài những điều đó ra, cậu ta hoàn toàn chẳng có gì là vượt trội.
Cha mẹ cậu bé lo lắng vì một nỗi con trai mình chẳng có lấy một thành tích nào nổi trội. Lúc nào cậu bé cũng tỏ vẻ nhượng bộ mà thiếu đi sự hăng hái, lòng nhiệt huyết và ý chí cầu tiến.
Ngôi nhà của họ nằm giữa một vùng đồi núi trập trùng. Những đỉnh núi lởm chởm, dốc núi thẳng đứng và gồ ghề, hiểm trở, được bao phủ bởi một hàng rào tự nhiên gồm những cây bụi, gốc sồi, cỏ vuốt mèo, xương rồng... Đôi chỗ còn điểm xuyết thêm vài cây vân sam sắc xanh nhàn nhạt.
Người cha để ý và thấy rằng cậu bé thường hay nhìn về phía những đỉnh núi đá hiểm trở. Cậu nhìn thật lâu như có vẻ thán phục vẻ uy nghi, hùng vĩ của nó.
Một ngày cuối mùa đông, khi mặt trời nhô lên từ chỏm núi đầy tuyết phủ, vài tia nắng le lói xua tan phần nào cái lạnh giá còn rớt lại, cậu con trai bước đến bên cạnh bố mình và thổ lộ với ông niềm khao khát mà cậu ấp ủ bấy lâu. Cậu mong rằng một ngày nào đó, tự mình sẽ leo lên chinh phục đỉnh núi cao, nơi mặt trời đang lấp ló phía xa kia. Người cha biết rằng cơ hội đã đến với ông và con trai mình. Và, không hề báo trước, vào một ngày đầu xuân đẹp trời, người cha nói với cậu con trai rằng, cậu sẽ không phải đi học ngày hôm ấy, thay vào đó là một kế hoạch đặc biệt khác sẽ được tiến hành - chinh phục đỉnh núi sau ngôi nhà của họ. Gương mặt cậu bé bừng sáng niềm hân hoan. Đôi mắt cậu ánh lên sự thích thú đến kỳ lạ - điều rất hiếm thấy ở đứa trẻ kém hiếu động này. Cậu hăm hở cùng bố gói ghém bữa trưa và khoác lên người bộ đồ leo núi rồi hướng về chân núi. Khi đã đi hết con đường nhựa, họ cố lần theo vệt bánh xe của những người đi trước. Họ đi, đi mãi cho đến khi ngay cả vệt bánh xe cũng không còn. Hai bố con bèn chọn một ngọn núi khá cao và bắt đầu cuộc chinh phục.

Mục tiêu của họ, so với những người leo lên đỉnh Everest không khác nhau là mấy. Họ cũng phải chịu đựng gian khổ, vượt qua thử thách và trải qua những phút giây mệt mỏi, chán nản và muốn buông xuôi. Nhưng họ quyết không từ bỏ mục tiêu. Người cha biết rằng, cả hai không được phép từ bỏ. Và nhất là con trai của ông, nó phải chinh phục bằng được ngọn núi này.
Khuôn mặt cậu bé đỏ ửng vì gắng sức, hơi thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả áo quần. Đôi lúc, cậu tỏ ý muốn quay về. Nhưng người cha vẫn vững vàng bước tiếp. Rồi cả hai men theo sườn núi, đi qua một khe núi nhỏ. Lên đến lưng chừng, quay đầu nhìn lại, họ đã có thể nhìn thấy một vùng dân cư cách xa họ nhiều dặm, giống như một bứctranh vô cùng sống động. Toàn bộ thị trấn nơi họ ở khiêm tốn giấu mình dưới những ngọn đồi xanh ngắt, trông nhỏ bé và đáng yêu làm sao.
"Con dám cược là chúng ta sẽ nhìn thấy được hết cả vùng khi chúng ta leo lên đến đỉnh
đấy bố ạ!" Cậu con trai hào hứng nói với bố. Và hai bố con họ lại tiến về phía trước. Leo lên đến một khe núi khác, cả hai đã thấm mệt và ngừng lại ăn trưa. Họ ngả tấm lưng mệt lử vào một tảng đá và gác đôi chân đau nhức lên thân một gốc cổ thụ to. Hai cha con cùng chia sẻ với nhau một gốc cây, một bóng mát, vài khúc bánh mì nguội, bình nước mát và cả một khung cảnh diệu kỳ. Họ còn chia sẻ với nhau sự nỗ lực, niềm hy vọng và cả không gian tĩnh lặng xung quanh.
"Yên tĩnh quá, phải không bố? Con chưa bao giờ được thấy một khung cảnh yên tĩnh như thế này. Thật là tuyệt, bố nhỉ?"
Cả hai bố con bỗng dưng cảm thấy thân thiết, gần gũi nhau hơn bất cứ lúc nào. Người bố thấy mình hạnh phúc biết bao, vì đây là lần đầu tiên ông trông thấy cậu con trai bé bỏng cười nói rạng rỡ và tràn đầy lòng nhiệt huyết như vậy.
Giờ đây, ý nghĩ bỏ cuộc của cậu bé chẳng còn nữa. Được bữa ăn trưa tiếp sức, cả hai bố con hăng hái bàn về việc còn bao lâu và bao xa nữa để leo lên tới đỉnh. Họ cùng nhau, tay trong tay trèo qua, bước lên những tảng đá lởm chởm, thẳng đứng. Thoáng thấy đỉnh núi, nhịp tim hai bố con càng lúc càng dồn dập, hơi thở họ đứt quãng, họ lại tiếp tục trèo lên, cao hơn lần trước. Họ đang gắng hết tất cả sức lực của mình để chinh phục đỉnh núi, như thể không còn cơ hội nào để thực hiện điều đó lần nữa. Người bố lui lại đằng sau để hỗ trợ con trai mình, để bảo đảm rằng thằng bé sẽ không bị ngã xuống, và vì ông muốn rằng con trai mình sẽ là người đầu tiên được thưởng thức phút giây chiến thắng, được ngắm nhìn khung cảnh ngoạn mục của cả một vùng đất rộng lớn dưới chân mình.
Khi bước chân đầu tiên đặt lên đỉnh núi, một niềm hân hoan mãnh liệt lan tỏa trong lòng cậu bé, trên vầng trán đẫm mồ hôi, mái tóc cậu bay nhè nhẹ trong gió. Bằng tất cả niềm vui sướng, tự hào, cậu nói như reo với bố:
"Để con giúp bố leo lên. Tuyệt lắm bố ạ!"

- Như Quỳnh
Theo The Upward Way

Post A Comment:

0 comments so far,add yours

support@ini.vn