Articles by "Gia Đình"
Showing posts with label Gia Đình. Show all posts


NHỮNG ĐIỀU CHA MONG CON CÓ!

Ngày… tháng … năm … Con yêu của cha!
Là một người làm cha, trách nhiệm của cha là phải dạy con tất cả những phẩm chất đạo
đức cần thiết, để con có thể sống xứng đáng như một con người - giữa cuộc đời này. Phần
lớn hạnh phúc mà mỗi người có thể thực sự cảm nhận được trong cuộc sống đều phụ thuộc
rất nhiều vào những phẩm chất đạo đức mà người ấy có.
Nói đến các phẩm chất đạo đức là nói đến một đề tài quá rộng, quá sâu sắc và quá phức
tạp, cha có thể dành cả ngàn trang sách cũng không thể nào nói hết. Thế nhưng, có lẽ con
cũng có ý nghĩ như cha, rằng chúng ta không cần đến những lời lẽ quá đỗi dài dòng như vậy!
Cha viết thật ít, nhưng cha hy vọng con đọc xong sẽ hiểu và lắng đọng thật nhiều... Điều
quan trọng nhất là con phải hiểu được những phẩm chất đạo đức mà bất cứ ai cũng cần
phải có, và nhất là phải thực sự SỐNG với nó, chứ không phải chỉ là dừng lại ở những hiểu
biết lý thuyết suông. Cha rất vui khi thấy trong thời gian gần đây con đã có được nhiều tiến
bộ hơn trước!
Ch ỉ khi nào con quyết tâm sống với những phẩm chất đạo đức thật sự của mình, con
mới có thể trở thành một con người chân chính!
Cu ốn sách đạo đức hay nhất mà con có thể đọc được chính là cuốn sách mà con đọc
bằng chính những trải nghiệm trong cuộc sống của mình! Và đến khi đó thì cha không còn
phải viết thêm một cuốn sách đạo đức nào dành riêng cho con nữa! Khi đó, đến lượt con,
con phải có trách nhiệm giáo dục đạo đức cho các thế hệ con cháu của mình!
cha đã tâm sự cùng con nhiều điều rồi, nhưng tóm lại, lúc nào cha cũng mong con

Có đủ sức khỏe để lúc nào cũng có thể làm việc với niềm thích thú.
Có đủ khả năng kiếm tiền một cách lương thiện để đáp ứng mọi nhu cầu chính đáng
của bản thân.
Có đủ tư duy để làm được nhiều việc hữu ích một cách hiệu quả.
Có đủ tỉnh táo để phân biệt được những điều tốt - xấu, phải - trái
Có đủ sáng tạo để luôn mang lại những điều mới mẻ cho cuộc sống
Có đủ sức mạnh để đương đầu với mọi khó khăn và vượt qua.
Có đủ kiên nhẫn để theo đuổi đến cùng những mục đích cao đẹp.
Có đủ khôn ngoan để nhìn thấy những sai lầm, khiếm khuyết của bản thân mình.
Có đủ chân thành để tạo sức thuyết phục người khác
Có đủ bao dung để tha thứ cho những lỗi lầm của người khác.
Có đủ cao thượng để vượt trên những gì nhỏ nhen, ti tiện.
Có đủ tình yêu thương để chia sẻ mọi điều tốt đẹp với người khác.
Có đủ niềm tin để theo đuổi đến cùng chân lý.
Có đủ nhạy bén để ứng xử một cách linh hoạt với những thay đổi của thực tế cuộc sống
Có đủ thận trọng để cân nhắc, tính toán lợi hại.
Có đủ táo bạo để tạo nên những cú bứt phá ngoạn mục.
Có đủ hy vọng để xua tan mọi âu lo về tương lai.
Có đủ tuyệt vời, để mãi mãi xứng đáng với niềm kỳ vọng của cha mẹ! Con nhé! Cha của
con!


KHI NÀO CON NÊN KHÓC?

Ngày … tháng … năm … Con yêu của cha!
Cha không hề muốn vẽ ra trước mắt con một thế giới chỉ có những điều vui tươi, tốt
đẹp. Bởi lẽ, điều đó không thực tế. Khi con càng lớn lên, càng trưởng thành, con sẽ càng phải
đối diện cuộc sống với những thực tế của nó. Không chỉ có niềm vui và hạnh phúc, cuộc
sống còn có rất nhiều chuyện buồn khổ, những nỗi đau, mất mát khiến con người ta phải rơi
nước mắt! Một trong những trách nhiệm quan trọng của bậc làm cha mẹ là phải chuẩn bị
cho con cái một cái nhìn đúng đắn về thực tế cuộc sống, nếu như không muốn con cái mình
phải gánh chịu nhiều thất bại trên đường đời sau này! Rồi con sẽ thấy, trong rất nhiều vấn
đề nan giải mà con phải đương đầu trong cuộc sống sau này, luôn đòi hỏi con phải dám
trung thực để nhìn nhận đúng vấn đề; để rồi từ đó, con mới có thể đương đầu, giải quyết
được vấn đề và đưa cuộc sống của mình tiến lên.
L ẽ dĩ nhiên, trong những lá thư trước đây cha viết gửi cho con, cha thường viết về
những điều tốt đẹp hơn là nói đến những mặt trái của cuộc sống. Con có hiểu vì sao cha lại
làm như vậy không? Bởi lẽ, tuổi của con còn nhỏ, cha cần gieo nơi tâm hồn con hạt giống
của những điều tốt đẹp nhất. Điều này cũng tựa như là việc tạo sức đề kháng cần thiết cho
tâm hồn con vậy! Sau này, khi con lớn, tự con cũng sẽ dần dần hiểu được những mặt trái
cuộc sống là như thế nào! Rồi sẽ có những lúc con kinh ngạc vì cuộc sống này lại có những
kẻ hết sức tầm thường, nhỏ nhen, đốn mạt... ngoài sức tưởng tượng của con. Khi đó, cha tincon có đủ sức mạnh của những điều tốt đẹp để vượt lên tất cả những gì là xấu xa, thấp hèn,
tầm thường nhất!
Chính vì cu ộc sống bao hàm nhiều mặt phức tạp khác nhau như vậy, mà trong cuộc
sống của mỗi người chúng ta có những khi đầy ắp tiếng cười, và cũng có nhiều khi đong đầy
nước mắt. Nói đến nước mắt, người ta thường nghĩ, nước mắt chỉ dành riêng cho phái nữ.
Trên thế gian này, người phụ nữ được trời phú cho trái tim nhạy cảm, tấm lòng dễ bao
dung, đồng cảm với nỗi đau của người khác. Họ dễ xúc động, nên bất cứ khi nào họ cũng dễ
rơi nước mắt hơn so với đàn ông chúng ta. Đó là chưa nói, thế giới tâm lý của phái nữ
thường rất thầm kín, phức tạp hơn so với phái nam chúng ta rất nhiều!
Th ế nhưng, đàn ông chúng ta cũng là con người, nên cũng vẫn biết khóc, con ạ! Bằng
chứng là, ngay từ khi con mới chào đời, con đã cất tiếng khóc oe oe rồi! Có phải vậy không?
Khi con còn nh ỏ, cha không bao giờ dạy con khóc. Cha vẫn dạy con rằng, đàn ông cần
phải can trường, cứng cỏi. Đúng như vậy! Nhưng khi con đã lớn lên, cha muốn con phải
nhận thức được một vấn đề quan trọng là: một người đàn ông nên khóc khi nào?
Nh ận thức được điều này là rất quan trọng, con trai ạ! Cha cho rằng, cần phải giáo dục
con người biết cười khi nào và biết khóc khi nào! Con thử hình dung, nếu chúng ta phải
sống trong một thế giới mà con người ta không còn biết khóc gì thì thế giới ấy sẽ kinh
khủng đến mức nào? Một thế giới lạnh lùng, thờ ơ và tàn nhẫn. Một thế giới chán ngắt và
đáng sợ!
Do vậy, trong cuộc sống, cha mong con trai của cha :
ừng chỉ biết khóc cho bản thân mà hãy biết khóc nhiều hơn cho người khác.
ết khóc cho những gì trong đời mình đáng phải tiếc nuối.
ể cho những nỗi xót xa, thương cảm biến đổi con trở thành một con người sẵn
sàng ra tay giúp đỡ người khác mỗi khi cần.
ối cùng, con đừng bao giờ để bản thân mình trở thành kẻ dửng dưng, vô cảm
trước những nỗi đau của người khác, con nhé!


CON LÀ NIỀM KỲ VỌNG CỦA CHA

Ngày … tháng … năm … Con yêu của cha!
Cha r ất yêu thương con! Và cha luôn tin con là một cậu bé tuyệt vời! Chính vì vậy mà
cha mới viết những lá thư này gửi con. Cha hy vọng, những lời cha nói sẽ nhen lên trongtâm hồn con ngọn lửa ấm áp của tình yêu thương. Con sẽ hiểu rằng, cha yêu thương con và
lo lắng cho tương lai của con như thế nào! Bởi lẽ, tương lai của con cũng chính là tuổi già
của cha...
Ng ồi nhớ lại những năm tháng trước đây, cha có thể cảm nhận được đó là cả một quãng
đời rất dài, tràn đầy ý nghĩa và tuyệt vời biết bao khi cha thấy con lớn lên và trưởng thành
từng ngày! Dù cha mẹ có mong con cứ mãi nhỏ bé như ngày nào để thương yêu, che chở con
trong vòng tay của mình đi chăng nữa, thì con cũng vẫn cứ lớn lên, cứ trưởng thành theo
quy luật tất yếu của cuộc sống mà thôi!
Đến hôm nay, con đã vào đại học, con có biết rằng, cha cũng vui mừng chẳng kém gì con
đâu!
Dù cha bi ết rằng, đối với tuổi trẻ như con, ngày nay đại học không phải là lối vào đời
duy nhất! Dù rằng, hiện tại chúng ta đã chuyển giáo dục đại học từ chỗ tinh hoa sang đại
chúng, và việc học đại học là điều rất đỗi bình thường của rất nhiều người trong xã hội,
chẳng có gì quá to tát ghê gớm, nhưng cha vẫn chúc mừng con!
Đ iều mà cha muốn nhắc con trong ngày đầu tiên bước chân vào giảng đường đại học, đó
là: để có thể hội nhập với cuộc sống, ngay từ bây giờ, con đừng chỉ khép chặt đời mình giữa
bốn bức tường của trường đại học rồi cố tưởng tượng ra các yêu cầu của cuộc sống và cố
đáp ứng nó; trái lại, con hãy đi ra ngoài, nhìn xem thiên hạ cần gì và nhất là mình thật sự
mong muốn điều gì ở tương lai, để lấy đó làm cơ sở điều chỉnh cách học, phác thảo ý tưởng
về cách nỗ lực vươn lên ngay từ bây giờ!
H ọc đại học không có nghĩa là chỉ có học và học! Con hãy gắn những điều mình học với
thực tế cuộc sống. Cứ tranh thủ làm thêm những việc mà mình có thể làm được! Làm thêm
không chỉ là để giải quyết vấn đề tiền bạc, mà quan trọng hơn, là để được thử thách, học hỏi,
để tích lũy kinh nghiệm sống cho nghề nghiệp sau này. Những non nớt, sai sót, ngờ nghệch
mà con mắc phải ngày hôm nay sẽ là những bài học bổ ích khi con vào nghề một cách thực
thụ sau này!
Nh ững ngày tháng học đại học sẽ là “những cuộc đua” có ảnh hưởng rất lớn đến tương
lai sau này của con! Những gì con đang làm hôm nay cũng chính là những nỗ lực vô giá cho
ngày mai.Con trai c ủa cha! Ngày hôm nay, cha muốn đặt niềm kỳ vọng nơi con. Những ước mơ
tươi đẹp nhất thời tuổi trẻ của cha mà cho đến bây giờ cha vẫn chưa thực hiện trọn vẹn
được! Những gì cha đang thực hiện còn dang dở, cha luôn kỳ vọng và đặt niềm tin tưởng
nơi tương lai của chính con... Chắc chắn con sẽ tiếp bước cha để hoàn tất những ước mơ
tươi đẹp đó!


Mỗi người một tính cách

Ngày … tháng … năm … Con yêu của cha!
Con có để ý không? Khi cha nói chuyện với con, cha có cách nói chuyện khác so với khi
cha nói chuyện với em gái Diệu Linh của con. Bởi vì, hai anh em con có tính cách khác nhau.
Mà vì tính cách của hai anh em con khác nhau như vậy, nên cha phải có cách ứng xử phù
hợp với mỗi đứa!Lúc con còn nh ỏ, mỗi khi con giải được một bài toán khó, con có còn nhớ cha thường
nói với con rằng: “Con giải được bài toán này chưa có gì xuất sắc lắm đâu! Nhiều học sinh
trung bình vẫn có thể giải được!” Nhưng cũng với bài toán ấy, khi em gái con giải được, cha
lại khen ngợi: “Con giỏi lắm! Cha tin con sẽ còn xuất sắc hơn nữa!” Con có để ý và thắc mắc
tại sao cùng một sự việc mà cha lại có thái độ cư xử hoàn toàn khác nhau như vậy không?
S ở dĩ như vậy là vì, cha biết con là một đứa trẻ hay tự phụ, còn em gái của con thì nhút
nhát và kém tự tin hơn con nhiều! Lời nói của cha có thể vừa khắc phục tính tự phụ của con,
vừa đỡ nâng tính nhút nhát, tự ti của em gái con, lại vừa làm cho cả hai đứa có thể ngày
càng nỗ lực tiến bộ hơn! Nguyên do chỉ vì hai đứa có tính cách khác nhau mà cha phải tìm ra
cách ứng xử phù hợp với từng đứa! Con đã hiểu chưa?
Trong cu ộc sống xã hội cũng vậy, dù giao tiếp với ai, con cũng phải tìm cách ứng xử sao
cho phù hợp với tính cách của mỗi người mà con giao tiếp. Tuyệt đối không hề có một
khuôn mẫu cứng nhắc nào cho cách ứng xử với mọi người trong xã hội cả! Sở dĩ có những
người đọc sách rất nhiều mà họ vẫn vụng về trong chuyện ứng xử, đó là do họ đọc sách mà
chỉ biết làm theo những lời khuyên trong sách một cách hết sức máy móc. Nguyên do không
phải là vì sách viết sai, mà chính vì người đọc đã không biết đọc sách một cách sáng tạo, để
rồi từ đó có thể vận dụng một cách sáng tạo, linh hoạt trong cuộc sống hằng ngày...
V ới chừng đó ý tưởng mà cha vừa gợi mở như vậy, chắc phần nào cũng đã đủ cho con
thấy, trong cuộc sống, chính cá tính của mỗi người làm cho sự giao tiếp hằng ngày giữa
người với người trở nên hết sức phức tạp. Nhưng cũng chính nhờ mỗi người đều có cá tính
khác nhau như vậy mà cuộc sống của chúng ta mới trở nên vô cùng thú vị, phong phú và
hấp dẫn... Vấn đề là chúng ta có hiểu được cá tính của từng người để có cách giao tiếp, ứng
xử phù hợp, góp phần làm cho tình cảm giữa con người với nhau trong cuộc sống ngày càng
trở nên tốt đẹp hơn hay không mà thôi!
Trong công vi ệc sau này, chắc chắn rồi con sẽ đi nhiều, tiếp xúc nhiều, sẽ có nhiều bạn
bè... Nhưng dù đi đến đâu, tiếp xúc với ai, con hãy luôn tự nhủ rằng, mỗi người trên cuộc đời
này đếu có tính cách riêng, và chúng ta phải tôn trọng sự khác biệt đó!


Hãy biết nhìn con người trong kỳ vọng!

Ngày… tháng… năm… Con yêu của cha!
Tối hôm nay, lúc cha đi ngang qua chỗ bàn học của con, cha thấy con đang hướng dẫn
em con giải bài tập Toán. Cha vui lắm! Một trong những niềm vui lớn nhất của những bậc
làm cha làm mẹ là được nhìn thấy các con mình ngoan ngỗn học hành, anh em trong nhà
biết thương yêu nhau, giúp đỡ nhau học hành ngày một tấn tới!
Truy ền thống đạo đức tốt đẹp của người Việt Nam mình ví tình cảm anh em trong một
nhà gắn bó với nhau như tay chân.“Anh em như thể tay chân.
Rách lành đùm bọc, dở hay đỡ đần.”
Con là anh trai l ớn trong nhà. Em gái con học môn toán chỉ ở mức trung bình thôi. Con
đang cố gắng giúp em con chinh phục những bài toán khó hơn. Lâu nay, cha vẫn biết, toán
học là môn sở trường của con từ lúc con còn nhỏ. Còn điều gì khiến cha cảm thấy vui và tự
hào hơn?
Th ế nhưng, chỉ một lát sau, lúc cha đang cặm cụi trên trang bản thảo cuốn sách đang
viết dang dở, bỗng nhiên cha nghe con lớn tiếng: “Học hành cái kiểu gì mà... ngu như bò! Từ
nãy đến giờ nói hết hơi mà vẫn chưa chịu hiểu ra nữa hả?”
Tr ời hỡi trời! Sao con lại nỡ mắng nhiếc em gái mình nặng lời và hết sức “phản sư
phạm” như vậy?
Con ạ! Cha đã tận tụy trên bục giảng nhiều năm rồi! Và cha hiểu rằng, muốn giáo dục con
người, chúng ta phải thật kiên nhẫn, không bao giờ được tỏ ra nóng vội, chủ quan. Càng tỏ
ra nôn nóng, chủ quan, con sẽ càng dễ thất bại mà thôi!
Trên đời này, bất cứ ai có bộ não phát triển bình thường cũng đều có khả năng học
hành. Và thậm chí, con có để ý không, ngay cả với những em nhỏ bị khuyết tật, có những em
mắt không nhìn thấy được, tai không nghe được, miệng không nói được, tay chân cử động
rất khó khăn, nhưng rất nhiều em vẫn có thể học hành, làm việc, thậm chí múa hát, chơi đàn
thật tuyệt diệu! Vậy cho nên, con đừng bao giờ mắng ai là “ngu”. Bởi vì, khi mình mắng
người khác là “đồ ngu” thì điều đó chứng tỏ chính mình mới thật sự là kẻ ngu từ trước rồi!
Trong chuy ện em con học toán, em chưa hiểu được những gì con truyền đạt, biết đâu có
thể là do phương pháp dạy học của con chưa thật tốt, nên em gái con chưa lĩnh hội được
những gì con muốn truyền đạt mà thôi! Trước khi mắng nhiếc em, cha nghĩ, con nên suy
nghĩ lại về cách giảng giải của mình thì hơn!
Và t ốt nhất là con đừng mang thành kiến nặng nề với em như vậy! Con có hiểu rằng,
chính cách nhìn đầy thành kiến cứng nhắc như vậy của con sẽ làm ảnh hưởng đến lòng tự
tin cố gắng vươn lên của em con không?Là m ột nhà giáo, suốt cuộc đời cha chưa bao giờ có cái nhìn thành kiến đối với sinh viên
của mình cả! Một sinh viên lười biếng ngày hôm nay, rất có thể ngày mai sẽ là một con
người siêng năng tận tụy. Một sinh viên học trung bình trong ngày hôm nay, vẫn có thể trở
thành một nhà bác học trong tương lai. Chúng ta dựa vào cơ sở nào mà dám khẳng định
những điều đó sẽ không xảy ra? Bất cứ điều gì cũng đều có thể xảy ra cả! Chắc con chưa
quên câu chuyện về tấm gương các nhà bác học vĩ đại của nhân loại như: Isaac Newton,
Thomas Alva Edison, Albert Einstein...
Trong cu ộc sống, chúng ta tuyệt đối không bao giờ được mang cái nhìn đầy thành kiến
nặng nề với người khác! Bởi vì đó là một cách nhìn nhận hết sức sai lầm! Và nhiều khi,
chính cái nhìn đầy thành kiến của con lại trở thành lực cản vô hình đối với sự cố gắng vươn
lên của người khác! Con có để ý không? Không chỉ trong chuyện học hành mà trong nhiều
chuyện khác của cuộc sống, cũng chỉ vì cái nhìn mang nặng thành kiến của nhiều người
trong xã hội mà nhiều cô gái lỡ sa chân vào con đường hư hỏng rất khó có thể hoàn lương?
Nhiều thanh thiếu niên dại dột lỡ vướng vào ma túy, sau một thời gian cai nghiện, vẫn khó
trở về hòa nhập với cộng đồng, chỉ vì họ ngại cái nhìn đầy thành kiến cũ kỹ trước đây của
gia đình, hàng xóm láng giềng dành cho họ. Và còn biết bao nhiêu chuyện phức tạp khác
nữa!
Ch ỉ những người có tấm lòng bao dung rộng mở, có tầm nhìn xa hơn rất nhiều lần so
với những người bình thường khác, thì mới có thể biết “nhìn con người trong kỳ vọng” mà
thôi! Và từ ngày hôm nay, cha mong sao con đừng chỉ biết nhìn người khác trong hiện tại,
mà hãy biết nhìn người khác với cái nhìn trong kỳ vọng. Được như vậy, họ sẽ trở thành
những con người tốt đẹp đúng như con mong muốn!


Ngày… tháng … năm… Con yêu của cha!

Lúc chiều, khi cha vừa lái xe về đến chỗ gần cổng nhà mình, cha thấy mọi người đi
đường đang tụ tập rất đông. Cha bỗng linh cảm thấy có một chuyện gì đó không hay đang
xảy ra! Hình như là một vụ xô xát gì đó. Lúc cha tiến lại gần hơn, thì hỡi ôi, nhân vật chính
trong vụ lộn xộn này chẳng phải ai khác mà chính là con, đang sừng sộ to tiếng với một
thanh niên lạ mặt - kẻ mà con cho rằng đã phóng nhanh, vượt ẩu và lao xe vào con khi con
sắp sửa về đến trước cửa nhà mình.
Nh ững ngày cuối năm, ai cũng vội vã, lo tranh thủ chuyện mua sắm cho ngày Tết, nên đi
đường lỡ va quẹt vào nhau là chuyện bình thường. May mà cha kịp chạy đến can ngăn, chứ
nếu không thì con và chàng thanh niên kia đã sấn sổ vào nhau, vì dường như cả hai đều
đang tích cực chuẩn bị ra đòn.
Cha ch ưa hiểu thực hư mọi chuyện ra sao. Nhưng con ơi, cha vẫn nghĩ, biết đâu trong
chuyện này cũng có một phần lỗi của con?Đ ây không phải là lần đầu tiên con suýt đánh nhau với người khác. Trước đây, cha nhớ
mình đã từng can ngăn con một lần rồi! Cha biết, trong chuyện này con hoàn toàn có khả
năng tự vệ. Cha không lo lắng con sẽ bị người khác gây thương tích, vì trong lĩnh vực võ
thuật, cha rất yên tâm về môn võ cổ truyền mà ngay từ khi còn nhỏ con đã may mắn được
học từ ông nội. Thế nhưng, điều cha quan tâm lại là những chuyện khác!
Con ơi! Liệu rằng thái độ phản ứng của con lúc chiều có phải là một thái độ phản ứng
tích cực và khôn ngoan hay không?
*
Chuy ện vừa xảy ra khiến cha suy nghĩ nhiều về một quy luật trong cuộc sống, gọi là quy
luật “cạnh tranh và nhường nhịn”. Con biết không? Quy luật “cạnh tranh và nhường nhịn”
luôn có mặt ở khắp mọi nơi, trong mọi lĩnh vực, trong nhiều tình huống phong phú khác
nhau của cuộc sống. Sống ở đời, chúng ta luôn phải biết nhường nhịn và biết cạnh tranh,
song điều quan trọng là con phải biết khi nào thì mình nên cạnh tranh và khi nào thì mình
nên nhường nhịn. Hay nói cụ thể hơn, bản thân mình phải tự biết nên cạnh tranh trong
những chuyện gì và nên nhường nhịn trong những chuyện gì?
Vi ệc trả lời được những câu hỏi vừa nêu sẽ chứng tỏ rằng con trai cha đã có một thái độ
khôn ngoan và trưởng thành trong cuộc sống hay chưa?
V ới vụ ẩu đả chiều nay, cả con và chàng thanh niên kia cứ nhất mực “cạnh tranh” với
nhau theo kiểu “một thắng một thua”. Nhưng con thử suy nghĩ mà xem, kết cục sẽ chẳng có
ai thắng cả, mà là cả hai đều thua cuộc. Ai cũng sẽ bị thương tích, không ít thì nhiều. Ai cũng
có thể bị dính dáng đến những chuyện lôi thôi, có thể liên quan đến kiện tụng, đến tội phá
rối trật tự công cộng. Và còn nữa, trong mắt mọi người đi đường, liệu họ có nhiệt liệt “hoan
nghênh” hành vi của con hay chỉ là những nụ cười chế giễu “cơn điên” của hai tên thanh
niên vô lại mà thôi?
Và không ch ỉ có tuổi trẻ như con mới cạn nghĩ như vậy đâu! Cha đã từng chứng kiến
nhiều chuyện, ngay cả trong nhiều gia đình, với anh em họ hàng mà người ta còn không biết
nhường nhịn lẫn nhau. Trong những dịp lễ tết, anh em bà con họ hàng cả năm mới có dịp
gặp gỡ nhau, nhưng chỉ sau khi uống một vài ly rượu, vài người lỡ có những lời lẽ xưng hô
bất cẩn, nên đã gây ra xích mích; thế rồi anh em trong nhà bắt bẻ nhau, chấp nhặt nhữngchuyện hết sức cỏn con, vụn vặt. Chuyện bé xé ra to. Cứ như thế, cuộc vui trong phút chốc
biến thành cuộc ẩu đả, làm mất tình anh em, làm mất hòa khí trong gia đình.
Những chuyện như thế ở nhiều gia đình không phải là hiếm. Chắc con cũng đã thấy!
Cha v ẫn nghĩ, trong cuộc sống có rất nhiều chuyện xích mích hết sức nhỏ nhặt, nếu như
mọi người đều biết chủ động nhường nhịn nhau một chút thôi, thì cuộc sống sẽ trở nên tốt
đẹp hơn rất nhiều! Phải biết nhường nhịn trong những chuyện nhỏ nhặt, chúng ta mới tiết
kiệm thêm được thời gian và sức lực để cạnh tranh trong những chuyện lớn lao hơn!
T ừ nãy đến giờ, cha đã nói với con về chuyện nhường nhịn. Thế còn chuyện cạnh tranh,
chúng ta nên cạnh tranh trong những chuyện gì, những lĩnh vực gì nhỉ? Theo cha nghĩ,
chúng ta nên cạnh tranh trong những việc có ý nghĩa, chẳng hạn việc học hành, nghiên cứu
khoa học, làm giàu một cách chân chính, làm việc từ thiện... Bởi vì, những việc đó đáng để
mọi người chúng ta cạnh tranh, vì chúng góp phần làm cho cuộc sống của xã hội ngày càng
trở nên tốt đẹp hơn!
*
Con ơi! Trong cuộc sống, con hãy biết cạnh tranh sao cho sự cạnh tranh của con phải là
sự cạnh tranh lành mạnh. Và con hãy biết nhường nhịn sao cho sự nhường nhịn của con
luôn là sự nhường nhịn khôn ngoan, thấm đẫm tình người.
Một khi con biết sống như vậy, con đã xứng đáng là đứa con thực sự trưởng thành của cha
rồi!




Đi thăm viện bảo tàng

Ngày … tháng … năm … Con yêu của cha!
Ngày hôm qua, c ả nhà mình đi chơi rất vui. Lúc cha mẹ dắt con ghé vào thăm viện bảo
tàng lịch sử văn hóa, con tỏ ra rất thích thú. Nhìn nụ cười tươi trên gương mặt rạng rỡ của
con, cha mẹ cũng cảm thấy vui chẳng kém gì con đâu!Cha còn nh ớ, thầy giáo dạy môn Lịch sử ở lớp 9 của cha ngày xưa từng nói rằng, một
trong những cách dạy và học môn lịch sử hiệu quả nhất, gần gũi với thực tiễn cuộc sống
nhất, là tạo điều kiện cho học sinh được đi tham quan các viện bảo tàng. Ở đó, chúng ta có
thể học tập, thưởng thức những nền văn hoá, lịch sử và nghệ thuật của nhiều quốc gia khác
nhau. Những quốc gia nằm ở khắp các châu lục trên thế giới...
T ừ Châu Á, con có thể nhìn thấy những chiếc áo kimono mà người phụ nữ Nhật Bản sử
dụng trong những dịp lễ truyền thống rất trang trọng của họ. Con cũng có thể tận mắt quan
sát những hoa văn tinh tế chạm khắc trên những chiếc ngà voi quý hiếm. Chúng mang đầy
tính sáng tạo của khối óc tuyệt vời cùng đôi bàn tay khéo léo của các nghệ nhân...
T ừ Châu Phi, con có thể nhìn thấy những chiếc xuồng đóng bằng gỗ cứng, những cái
trống, những bức tượng được dùng trong các lễ nghi tôn giáo nghiêm trang. Các bức tượng
ấy có thể được tạc nên theo hình dáng dịu dàng, uyển chuyển của phái nữ, hoặc cũng có thể
theo dáng vẻ oai hùng, uy nghi của phái mạnh; chúng mang ý nghĩa biểu trưng cho những
quyền năng khác nhau của các vị thần. Nhiều bức tượng quan trọng còn được trang trí bằng
những chiếc mặt nạ bằng vàng hay những đồ trang sức quý giá khác nữa.
T ừ Ấn Độ, con có thể để ý thấy rằng, các loại đá quý luôn chiếm một vị trí ưu tiên trong
đời sống. Các thiếu nữ Ấn Độ rất chú ý đến các đồ trang sức để điểm tô thêm nhan sắc cho
mình, như những chiếc nhẫn, những đôi hoa tai, những sợi dây chuyền, những sợi dây nho
nhỏ xinh xắn đeo nơi cổ tay ngọc ngà của các cô... Những đồ trang sức ấy luôn được làm
bằng nhiều chất liệu như hồng ngọc, ngọc trai, ngọc lục bảo, ngọc bích, san hô, và thậm chí
cả kim cương…
T ừ Châu Mỹ kéo dài đến tận Mêhicô, chúng ta có thể nhìn thấy nền văn hoá Olmecan
của người Maya. Ở Veracruz thuộc Mêhicô, có một nghi thức tế lễ gọi là Ulama. Người ta
dùng hông của mình để chuyền những hòn đá tròn nhỏ qua lại với nhau trông rất ngộ
nghĩnh. Một bộ môn nghệ thuật khác nữa đã thu hút sự chú ý của cha, đó là môn nghệ thuật
gây ảo giác. Trong môn này, người ta dùng những bức hình các loài hoa hoặc trái cây rồi
ghép lại với nhau, làm cho người xem có cảm giác y như thật, chứ không còn là hình ghép
nữa.
Con yêu!Nói chung, khi đi thăm viện bảo tàng là con có dịp học hỏi thêm về những nền văn hoá
độc đáo, phong phú khác trên thế giới. Đi thăm viện bảo tàng chính là một cơ hội rất tuyệt
vời, góp phần đào tạo kỹ năng đó. Và thật thú vị, khi chúng ta có dịp nhìn lại dấu ấn của
những nền văn hoá xa xưa, rồi so sánh với cuộc sống hôm nay để phần nào thấy được
những sự đổi thay, những bước thăng trầm của lịch sử...
Con bi ết không? Trong các mục tiêu đào tạo của nhà trường hiện đại ngày nay, các nhà
giáo dục đang nhấn mạnh đến việc đào tạo cho người học có được kỹ năng hiểu biết và tôn
trọng các nền văn hoá khác trên thế giới. Phải làm sao cho con người ở khắp mọi nơi ngày
càng có thể hiểu nhau hơn, tôn trọng những khác biệt của nhau. Chắc con cũng đồng ý với
cha rằng, một khi chúng ta biết tôn trọng và học hỏi nơi các dân tộc khác, điều đó sẽ tạo
điều kiện để đất nước mình tiến nhanh hơn trên con đường xây dựng đất nước giàu mạnh
và giữ gìn bản sắc dân tộc. Ngày hôm qua, cha mẹ dẫn con đi thăm viện bảo tàng chính là vì
điều này! Đó là một cách học hỏi rất bổ ích và thú vị...



Bài học từ thiên nhiên

Ngày… tháng … năm … Con yêu của mẹ!
Lúc nh ỏ, khi con còn học tiểu học, mẹ thường nhắn nhủ với con rằng: “Con hãy để ý
quan sát thiên nhiên, bởi vì thiên nhiên là người Thầy vĩ đại nhất!”
M ột cuộc đi dạo giữa hai mẹ con trong vườn có thể dạy chúng ta nhiều điều thú vị, sâu
sắc về cuộc sống. Chúng ta có thể học hỏi được nhiều kinh nghiệm sống quý giá hơn bất cứ
lúc nào. Khi con ngắm nhìn những bông hoa đang mọc cạnh nhau, tạo thành cả một “tấm
thảm hoa” trải rộng, tô điểm cho một mảnh đất nơi góc vườn nhà mình, con suy nghĩ điều
gì?Tr ước tiên, chúng ta biết rằng, tấm thảm kia được tạo thành từ hơn cả trăm ngàn cây
hoa khác nhau. Chúng đứng cạnh nhau như là những bộ phận không thể tách rời trong một
“tấm thảm hoa” muôn màu muôn sắc. Nếu giả sử những cây hoa ấy không còn đứng cạnh
nhau nữa, mỗi cây chọn riêng cho mình một chỗ, thì chúng ta sẽ không thể nhìn thấy một
vườn hoa rất đẹp, đang tô điểm cho cả một góc vườn.
Con th ấy đấy, tất cả những cây hoa ấy có thể khác nhau, chẳng hề có cây hoa nào hoàn
toàn giống hệt một cây hoa khác, nhưng chúng đều thuộc về một loài với tên gọi chung là
loài hoa.
Cu ộc sống của chúng ta trên quả đất này cũng như vậy! Mỗi chúng ta là một cá nhân
nhỏ bé nhưng cũng vô cùng độc đáo, chẳng có ai là hoàn toàn giống với ai khác về đặc điểm
cơ thể, về tâm lý, về những nét tính cách... Nhưng chúng ta có một tên gọi chung là loài
người. Chúng ta không sống tách rời, biệt lập với nhau, mỗi người thu mình vào một thế
giới riêng, mà chúng ta sống trong mái nhà chung của nhân loại, ngày càng biết xích lại gần
nhau hơn.
Con có để ý thấy xu thế này không? Nhân loại ngày càng nhận thức ra được khát vọng
yêu thương, khát vọng được chung sống với nhau trong hòa bình và chung tay góp sức với
nhau để làm nên những gì tốt đẹp nhất cho cuộc sống. Nhân loại ngày càng biết xích lại gần
nhau hơn để tạo nên vẻ đẹp của lòng nhân ái, tình nhân loại; những tình cảm cao đẹp này đã
và đang góp phần làm nên vẻ đẹp của trái đất này!
Con hãy nhìn ng ắm thiên nhiên và hãy tiếp tục suy nghĩ về cuộc sống, chắc chắn con sẽ
còn khám phá ra rất nhiều bài học sâu sắc khác nữa! Để rồi từ đó, con có thể chung tay góp
sức cùng người khác tạo nên thật nhiều điều tốt đẹp cho cuộc sống! ©



Ngày đầu tiên con đi học!

Ngày … tháng … n ăm … Con yêu của cha!
Hôm nay là m ột trong những ngày vui nhất cuộc đời cha và cũng là ngày đánh dấu một
sự kiện quan trọng trong cuộc đời con: ngày đầu tiên con đi học.
Lúc cha con mình chào t ạm biệt nhau ở cổng trường, cha vẫn đứng nhìn theo bóng dáng
con một lúc lâu. Lúc con bước đến bên cánh cổng, con còn ngoái lại, nhoẻn miệng cười, nhìncha một lần nữa rồi mới nhanh chân chạy vào lớp. Cha vẫn tiếp tục đứng đó, nhìn theo bóng
dáng nhỏ bé của con trong sân trường cho đến khi con khuất vào phía sau cửa lớp, rồi cha
mới lái xe đi.
Cha nh ớ, ngày xưa khi ông nội đưa cha đi học, ông nội cũng hay nhìn theo bóng dáng
phía sau lưng cha. Ngày đó, cha không hiểu tại sao ông nội phải hành động như vậy? Bây
giờ, khi đã trở thành một người làm cha, cha mới thực sự hiểu được. Sở dĩ như vậy là vì,
trong mắt người làm cha, đứa con của mình bao giờ cũng nhỏ bé.
Ngày hôm nay, l ần đầu tiên con đến trường. Một cuộc sống mới đang mở ra trước mắt
con thật rộng lớn, ồn ào và lạ lẫm biết bao! Con sẽ phải tự lập nhiều hơn, không còn bố mẹ
lúc nào cũng ở bên cạnh con như lúc con còn nhỏ nữa! Khi cha đứng nhìn theo bóng dáng
phía sau lưng con, cha cảm nhận một cảm giác tự hào, hạnh phúc len nhè nhẹ trong tâm hồn
xen lẫn với một chút âu lo... Liệu rằng con có thích nghi được với môi trường mới mẻ này
không? Con sẽ phải tập làm quen với những người bạn chưa từng quen biết. Con sẽ được
học những điều mới mẻ mà trước đây con chưa từng được học...
Đứ a trẻ nào rồi cũng phải lớn lên! Ngày hôm nay, con sẽ bắt đầu học cách tự lập bước
vào cuộc sống.
Cha hoàn toàn tin tưởng ở con!





Ngày con sinh ra đời

Ngày… tháng … năm…

Con yêu của cha!
Hôm nay là một ngày vô cùng vĩ đại trong cuộc đời cha! Hôm nay, chính cha đã được nghe
con cất tiếng khóc chào đời!
Su ốt cả tháng nay, cha đã thao thức rất nhiều và lo lắng, chờ đợi ngày hôm nay. Rất
nhiều đêm cha không sao chợp mắt được vì nghĩ đến giây phút con sẽ chào đời!
Mặc dù cha đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi, thế nhưng khi nghe tiếng con khóc thét
từ trong phòng sanh, cha vẫn có cảm giác như nghẹn thở, muốn lặng cả người đi. Một mầm
sống mới trên hành tinh này đã bắt đầu! Cha cảm nhận được một điều gì đó quá đỗi bất ngờ,
quá mới mẻ... Cha có cảm tưởng như từ giây phút này, cuộc sống của cha đã trở nên khác
hẳn! Một cuộc sống đầy vinh dự, nhưng cũng đầy thử thách, đầy gánh nặng trách nhiệm cao
cả... của một người làm Cha.Nhìn con bé nh ỏ lặng lẽ nằm trong nôi, cha cảm nhận được một sợi dây tình cảm ấm áp đã thắt chặt hai cha con mình - đó chính là tình phụ tử thiêng liêng. Cha như cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp đập trong tim con. Và từ giây phút này cho đến mãi về sau này, ngày
nào cha còn sống trên đời thì sẽ chẳng có giây phút nào mà cha không băn khoăn, trăn trở
với một ý nghĩ, đó là: làm sao để nuôi dạy con nên người? Một con người xứng đáng với
niềm kỳ vọng của gia đình mình, của ông bà nội ngoại, của mẹ, của cha, và nhất là của đất
nước, của quê hương...
Con chào đời là một sự kiện rất lớn lao đối với cả nhà. Bạn bè thân hữu xa gần của cha
đều gửi lời chúc mừng. Đặc biệt, ông bà hai bên nội ngoại đều rất vui mừng vì lần đầu tiên
có cháu. Cha nhớ trước đây, bà nội con vẫn thường nói với cha rằng, bà chỉ mong được sống
đến ngày nhìn thấy cháu của bà thôi, thì khi đó bà có thể yên lòng nhắm mắt! Ước nguyện
giản dị này của bà làm cho cha cảm thấy áy náy suốt bao năm dài. Ngày hôm nay, con chào
đời, xem như niềm mong đợi ngày nào của bà đã trở thành hiện thực! Bà của con hôm nay
vẫn còn khoẻ mạnh, rồi chẳng bao lâu nữa, bà sẽ dắt con đi chơi, sẽ kể cho con nghe những
câu chuyện cổ tích “ngày xưa, ngày xửa...”
Cha ph ải viết những dòng chữ đơn sơ này để lưu lại cảm xúc đặc biệt của ngày hôm nay
- những cảm xúc mà có lẽ cha chỉ có thể trải nghiệm duy nhất một lần trong đời mà thôi -
cảm xúc của người lần đầu tiên có con. Rồi cha mường tượng, đến một ngày nào đó khi con
lớn lên, có thể con sẽ đọc những dòng chữ này! Khi đó, con sẽ hiểu rằng, con được ra đời
trong niềm kỳ vọng của cha và của mẹ. Con đã lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ,
của mọi người như thế nào. Ôi, con yêu quý của cha!


“Bạn chớ ngại mạo hiểm. Nhờ mạo hiểm với những vận hội của đời mình mà bạn học cách biết sống dũng cảm hơn.”

Con đường đi lên

Thằng bé nhỏ người, hơi tròn, khuôn mặt bầu bĩnh, dễ thương. Nó bị cận từ nhỏ nên phảiđeo cặp kính dày cộp. Nhưng được cái nó rất vui tính nên trông không có vẻ gì là già dặn cả. Thành tích học tập của nó ở lớp cũng không có gì đặc biệt - ngoại trừ việc được các thầy cô giáo chú ý vì tính tình lịch sự, nhã nhặn. Nó luôn thưa gửi, ngoan ngoãn chào hỏi người lớn rất lễ phép. Ngoài những điều đó ra, cậu ta hoàn toàn chẳng có gì là vượt trội.
Cha mẹ cậu bé lo lắng vì một nỗi con trai mình chẳng có lấy một thành tích nào nổi trội. Lúc nào cậu bé cũng tỏ vẻ nhượng bộ mà thiếu đi sự hăng hái, lòng nhiệt huyết và ý chí cầu tiến.
Ngôi nhà của họ nằm giữa một vùng đồi núi trập trùng. Những đỉnh núi lởm chởm, dốc núi thẳng đứng và gồ ghề, hiểm trở, được bao phủ bởi một hàng rào tự nhiên gồm những cây bụi, gốc sồi, cỏ vuốt mèo, xương rồng... Đôi chỗ còn điểm xuyết thêm vài cây vân sam sắc xanh nhàn nhạt.
Người cha để ý và thấy rằng cậu bé thường hay nhìn về phía những đỉnh núi đá hiểm trở. Cậu nhìn thật lâu như có vẻ thán phục vẻ uy nghi, hùng vĩ của nó.
Một ngày cuối mùa đông, khi mặt trời nhô lên từ chỏm núi đầy tuyết phủ, vài tia nắng le lói xua tan phần nào cái lạnh giá còn rớt lại, cậu con trai bước đến bên cạnh bố mình và thổ lộ với ông niềm khao khát mà cậu ấp ủ bấy lâu. Cậu mong rằng một ngày nào đó, tự mình sẽ leo lên chinh phục đỉnh núi cao, nơi mặt trời đang lấp ló phía xa kia. Người cha biết rằng cơ hội đã đến với ông và con trai mình. Và, không hề báo trước, vào một ngày đầu xuân đẹp trời, người cha nói với cậu con trai rằng, cậu sẽ không phải đi học ngày hôm ấy, thay vào đó là một kế hoạch đặc biệt khác sẽ được tiến hành - chinh phục đỉnh núi sau ngôi nhà của họ. Gương mặt cậu bé bừng sáng niềm hân hoan. Đôi mắt cậu ánh lên sự thích thú đến kỳ lạ - điều rất hiếm thấy ở đứa trẻ kém hiếu động này. Cậu hăm hở cùng bố gói ghém bữa trưa và khoác lên người bộ đồ leo núi rồi hướng về chân núi. Khi đã đi hết con đường nhựa, họ cố lần theo vệt bánh xe của những người đi trước. Họ đi, đi mãi cho đến khi ngay cả vệt bánh xe cũng không còn. Hai bố con bèn chọn một ngọn núi khá cao và bắt đầu cuộc chinh phục.

Mục tiêu của họ, so với những người leo lên đỉnh Everest không khác nhau là mấy. Họ cũng phải chịu đựng gian khổ, vượt qua thử thách và trải qua những phút giây mệt mỏi, chán nản và muốn buông xuôi. Nhưng họ quyết không từ bỏ mục tiêu. Người cha biết rằng, cả hai không được phép từ bỏ. Và nhất là con trai của ông, nó phải chinh phục bằng được ngọn núi này.
Khuôn mặt cậu bé đỏ ửng vì gắng sức, hơi thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả áo quần. Đôi lúc, cậu tỏ ý muốn quay về. Nhưng người cha vẫn vững vàng bước tiếp. Rồi cả hai men theo sườn núi, đi qua một khe núi nhỏ. Lên đến lưng chừng, quay đầu nhìn lại, họ đã có thể nhìn thấy một vùng dân cư cách xa họ nhiều dặm, giống như một bứctranh vô cùng sống động. Toàn bộ thị trấn nơi họ ở khiêm tốn giấu mình dưới những ngọn đồi xanh ngắt, trông nhỏ bé và đáng yêu làm sao.
"Con dám cược là chúng ta sẽ nhìn thấy được hết cả vùng khi chúng ta leo lên đến đỉnh
đấy bố ạ!" Cậu con trai hào hứng nói với bố. Và hai bố con họ lại tiến về phía trước. Leo lên đến một khe núi khác, cả hai đã thấm mệt và ngừng lại ăn trưa. Họ ngả tấm lưng mệt lử vào một tảng đá và gác đôi chân đau nhức lên thân một gốc cổ thụ to. Hai cha con cùng chia sẻ với nhau một gốc cây, một bóng mát, vài khúc bánh mì nguội, bình nước mát và cả một khung cảnh diệu kỳ. Họ còn chia sẻ với nhau sự nỗ lực, niềm hy vọng và cả không gian tĩnh lặng xung quanh.
"Yên tĩnh quá, phải không bố? Con chưa bao giờ được thấy một khung cảnh yên tĩnh như thế này. Thật là tuyệt, bố nhỉ?"
Cả hai bố con bỗng dưng cảm thấy thân thiết, gần gũi nhau hơn bất cứ lúc nào. Người bố thấy mình hạnh phúc biết bao, vì đây là lần đầu tiên ông trông thấy cậu con trai bé bỏng cười nói rạng rỡ và tràn đầy lòng nhiệt huyết như vậy.
Giờ đây, ý nghĩ bỏ cuộc của cậu bé chẳng còn nữa. Được bữa ăn trưa tiếp sức, cả hai bố con hăng hái bàn về việc còn bao lâu và bao xa nữa để leo lên tới đỉnh. Họ cùng nhau, tay trong tay trèo qua, bước lên những tảng đá lởm chởm, thẳng đứng. Thoáng thấy đỉnh núi, nhịp tim hai bố con càng lúc càng dồn dập, hơi thở họ đứt quãng, họ lại tiếp tục trèo lên, cao hơn lần trước. Họ đang gắng hết tất cả sức lực của mình để chinh phục đỉnh núi, như thể không còn cơ hội nào để thực hiện điều đó lần nữa. Người bố lui lại đằng sau để hỗ trợ con trai mình, để bảo đảm rằng thằng bé sẽ không bị ngã xuống, và vì ông muốn rằng con trai mình sẽ là người đầu tiên được thưởng thức phút giây chiến thắng, được ngắm nhìn khung cảnh ngoạn mục của cả một vùng đất rộng lớn dưới chân mình.
Khi bước chân đầu tiên đặt lên đỉnh núi, một niềm hân hoan mãnh liệt lan tỏa trong lòng cậu bé, trên vầng trán đẫm mồ hôi, mái tóc cậu bay nhè nhẹ trong gió. Bằng tất cả niềm vui sướng, tự hào, cậu nói như reo với bố:
"Để con giúp bố leo lên. Tuyệt lắm bố ạ!"

- Như Quỳnh
Theo The Upward Way



"Mẹ ơi, con xin hứa!"

Jean Oliver Dyer!
Jean bước lên sân khấu, đầu ngẩng cao, cả người cô như run lên trong chiếc áo choàng rộng thùng thình dành cho học sinh tốt nghiệp, ngượng nghịu mà sung sướng làm bước chân cô quýnh quáng. Bỗng cô vướng vào tà áo choàng và ngã ập xuống... Jean giật mình, cô đưa tay dụi mắt, tỉnh ngủ hẳn và thở dài. Chẳng có lễ tốt nghiệp nào cả. "Tất cả chỉ là một giấc mơ - mà giấc mơ thì không thể nào thành sự thật", Jean buồn bã và lặng lẽ khóc.
Sinh ra ở Richmond, bang Virginia, lên bốn tuổi cô đã biết đọc chữ. Mỗi khi Jean nhờ mẹ hướng dẫn làm bài tập, mẹ thường nói với cô rằng: "Con gái của mẹ thông minh lắm. Con có thể tự làm được mà!".
Jean rất thông minh nên được vào học sớm hơn một năm so với bạn bè cùng tuổi. Cô cũng hiểu mẹ mình phải làm lụng vất vả như thế nào để cho cô được đến trường. Ngày xưa, mẹ Jean đã phải bỏ học sớm để phụ giúp gia đình. Còn giờ đây, bà đang làm công việc rửa chén cho một tiệm ăn. "Nhưng con gái của mẹ phải vào đại học mới được!", mẹ thường nói với Jean như vậy.
Đêm trước ngày khai giảng năm học cấp ba, cô thấy có một chiếc áo sơ mi và một cái váy mới để sẵn trên giường mình. "Đẹp quá!", cô reo lên nhưng rồi chợt se lòng: "... chắc mẹ phải mất cả tháng lương...!". Cô bắt đầu thấy không yên tâm. "Mình thích đi học, nhưng nếu ở nhà, mình sẽ giúp mẹ được nhiều việc hơn". Thế là chẳng bao lâu sau, cô tự ý bỏ học. Mẹ Jean đón nhận cái tin đó bằng những giọt nước mắt buồn bã. Bà thất vọng vô cùng nhưng không cách gì thay đổi được quyết định của Jean bởi cô đã khăng khăng tự nhủ: "Như vậy là tốt nhất!".
Ngay sau đó, Jean xin vào làm việc cho một cửa hiệu thức ăn nhanh. Rồi một ngày kia, có anh chàng dáng vẻ hiền lành làm cùng chỗ lân la làm quen và rủ cô đi chơi. Vài tháng sau, họ kết hôn, rồi sinh con.
Bốn đứa con lần lượt ra đời chỉ trong bảy năm. Tranh thủ những lúc rảnh rỗi không phải may vá giặt giũ, cô đi giúp việc cho một bà giáo gần nhà. Nhưng đồng tiền kiếm được thật eo hẹp. "Nếu có bằng cấp, mình sẽ kiếm được nhiều hơn!", cô nghĩ như vậy.
Thế là Jean đi học thêm buổi tối. Cô lấy được bằng bổ túc cấp ba năm 28 tuổi. Mẹ cô vui mừng khôn xiết, "Mẹ biết con có thể làm được mà!" - Giọng bà đầy vẻ tự hào, lặp lại câu đã từng nói với Jean mấy năm về trước.
Jean đăng ký vào trường đại học Virginia Commonwealt. Cuối khóa học, cô nhận được chứng chỉ hạng ưu. "Con gái của mẹ giỏi quá!", mẹ cô đã cảm động đến phát khóc khi biết được tin ấy. Nhưng khi chuyển sang học kỳ hai, cô thấy khó mà tập trung được. Ngồi trong lớp học mà đầu óc cô
cứ mông lung nghĩ tới các con ở nhà.
"Thôi, thế này cũng đủ rồi!", Jean tự an ủi mình. "Các con cần mình ở nhà hơn!" Và cô xin
vào làm việc bán thời gian trong một văn phòng nhà đất, thời gian còn lại cô chăm lo cho các con học hành. "Mẹ ơi!" - Cô tự hào khoe với mẹ - "Các cháu của mẹ đều có tên trong bảng danh dự của nhà trường đấy, mẹ ạ!".
"Thế còn con, khi nào con mới đi học lại?", mẹ thường hỏi ngược lại Jean như thế.
"Chuyện đó có gì quan trọng đâu?", Jean cảm thấy bực mình vì câu hỏi của mẹ. "Con làm lụng cũng cực khổ, chăm sóc con cái rất tốt. Như vậy chưa đủ hay sao?"
Khi các con của Jean vào đại học và đi học xa thì cũng là lúc vợ chồng cô bắt đầu lục đục. Họ li hôn. Trong nhà chỉ còn lại một mình cô. Công việc bây giờ đòi hỏi cô phải có bằng đại học. Cô quyết định đi học lại vì giờ đây các con cô đã lớn, cô có nhiều thời gian hơn cho bản
thân mình.
Nhưng đi học rồi cô mới thấy khó khăn chồng chất. Cô phải làm thêm cùng lúc ba chỗ mới có đủ tiền trang trải cho mọi sinh hoạt trong gia đình và đóng học phí cho bản thân. Vì làm lụng quá vất vả, nên mỗi khi đọc sách hay làm bài, cô thường ngủ gật. Học kỳ năm đó, cô cảm thấy thật xấu hổ khi tên mình bị xếp cuối lớp. "Rồi mọi chuyện sẽ ổn!", mẹ cố động viên cô. Jean cảm thấy nao núng, không muốn tiếp tục nữa. Nhưng sự kiên trì, thậm chí nài ép cô đi học của mẹ khiến Jean thật sự thấy khó xử, "Không có bằng đại học thì mình cũng đâu có
sao, sao mẹ cứ phải...?".
Cho đến một ngày, cô bất ngờ tìm được câu trả lời. Mẹ cô được mời tham gia vào câu lạc bộ hưu trí của phường và mẹ đã từ chối công việc ấy. Cô ngạc nhiên hỏi mẹ lý do. Mắt mẹ cứ dán xuống đất, rồi bà buột miệng nói nên điều chôn giấu bấy lâu: "Ở đó phải làm nhiều việc giấy tờ lắm... mà... mẹ thì không biết chữ!".
Câu nói ấy như một mũi kim đâm vào tim Jean, đau nhói. "Sao từ trước đến giờ mình không hề biết?". Ngày xưa lúc còn bé cô thường phải đọc đi đọc lại thật to những công thức nấu ăn cho mẹ nghe, rồi mẹ cũng không chịu giúp cô làm bài tập về nhà. Bây giờ, Jean đã
hiểu ra tất cả. "Không sao đâu mẹ, con sẽ giúp mẹ mà!", Jean nói trong nước mắt.
Nhưng vĩnh viễn cô đã không có được cơ hội đó. Vài tháng sau, mẹ cô nhập viện. Bác sĩ chẩn đoán bà bị u não giai đoạn cuối.
"Mình không thể mất mẹ được!", Jean khóc trong đau đớn. Cô đẩy cửa bước vào phòng mẹ, bà run rẩy chìa tay về phía cô.
"Gì vậy mẹ?", Jean hỏi.
"Hứa với mẹ một điều đi con!...", mẹ cô cố thì thầm, giọng yếu ớt, "... Hứa với mẹ là con sẽ học xong đại học, được không con?"
Jean cắn môi nghẹn lời. Đây không còn là mơ ước bấy lâu của cô, mà là ước mơ của cả cuộc đời me, bà đã đặt biết bao kỳ vọng vào con gái của mình. "Sao mình lại không làm được chứ?"

"Vâng! Con xin hứa. Mẹ ơi, con xin hứa với mẹ!". Jean ôm lấy mẹ, những giọt nước mắt rơi trên nụ cười mãn nguyện của bà.
Ngày mẹ mất, thế giới quanh Jean như trống rỗng, cô cảm thấy hụt hẫng, đau khổ, lạc lõng vô cùng. Nhưng rồi Jean cố gắng nhanh chóng lấy lại tinh thần, vì cô tin rằng ở thế giới bên kia, mẹ vẫn đang dõi theo cô. Và hơn thế nữa, Jean còn một việc phải làm, đó là: thực hiện lời hứa với mẹ. Có lúc, vì làm việc quá sức, lại phải dành thời gian cho việc học, Jean phải nhập viện. Cô lại lo lắng không biết đến bao giờ mới có thể biến giấc mơ của mẹ thành hiện thực. "Con lại làm
mẹ thất vọng rồi, mẹ ơi!", nằm trên giường bệnh mà nước mắt cô cứ chảy dài. Bất chợt, cô nghe như có giọng nói quen thuộc cất lên từ không trung: "Mẹ tin con sẽ làm được mà!". Chẳng bao lâu, Jean quay lại trường học. Lễ tốt nghiệp đại học của Jean rơi đúng vào ngày lễ các bà mẹ. Khi mặc chiếc áo thụng mà đã có lần cô mơ thấy, lòng Jean dâng lên một niềm tự hào mãnh liệt và vui sướng khôn tả. Jean ngước nhìn lên cao, mỉm cười: "Mẹ có nhìn thấy
con không? Ước gì có mẹ ở đây với con... Cuối cùng con đã làm được... cho con và cho cả mẹ nữa, mẹ ơi!".
- Bích Thủy
Theo I Promise, Mama


Món quà của cha

Anh sắp tốt nghiệp đại học.
Đã từ lâu, anh mơ ước trong ngày nhận bằng tốt nghiệp, cha anh sẽ tặng cho anh một chiếc xe hơi thể thao tuyệt đẹp. Anh biết cha mình giàu có nhưng vẫn muốn dạy con theo nếp sống giản dị; và từ bé, anh chỉ được cha tặng những món quà tương xứng với thành quả mà anh đạt được. Nhưng lần này, anh tốt nghiệp đại học, đã trưởng thành và anh nghĩ mình xứng đáng nhận được món quà anh hằng khao khát. Anh cũng đã nói với cha về mơ ước đó và tin rằng ông sẽ đáp ứng nguyện vọng tha thiết của anh.
Ngày tốt nghiệp đã đến, anh náo nức chờ đợi... Vào buổi sáng hôm đó, cha anh gọi anh vào phòng ông và nói:
- Con trai, ta rất tự hào về con! - Ánh mắt ông nhìn anh trìu mến, rồi trao cho anh một hộp quà được gói rất trang trọng.
Mừng thầm trong lòng, anh mở hộp quà ra và thấy một quyển sách được bọc bằng vải da có tên anh được mạ vàng. Anh thất vọng nói với cha:
- Tại sao? Tại sao cha không chọn món quà khác cho con trong ngày trọng đại này? Cha chỉ có thể tặng con một quyển sách này thôi sao? Con không cần như vậy! Con sẽ tự lo cho mình. Anh nói rồi quay người bước ra khỏi phòng, không để ông kịp nói câu nào. Về đến
phòng mình, anh tức giận vứt quyển sách của cha tặng vào góc phòng và thu dọn đồ đạc ra đi, quyết chí lập nghiệp.
... Nhiều năm sau, anh đã là một doanh nhân thành đạt. Anh mua cho mình một ngôi nhà khang trang, một chiếc xe hơi tuyệt đẹp và rất nhiều thứ khác. Anh cũng đã có gia đình, có một đứa con trai và anh đã hiểu phần nào cách dạy con của cha anh ngày xưa. Một vài lần, anh định quay về gặp cha nhưng bận bịu công việc, anh vẫn lần lữa chưa thực hiện được. Đến một hôm, anh nhận được điện báo, cha anh đã qua đời và trao toàn bộ tài sản của
ông cho anh trong di chúc. Anh phải trở về ngay để nhận thừa kế. Khi bước vào ngôi nhà thân thuộc của cha, anh cảm thấy ân hận trong lòng. Đứng trong
căn phòng của cha, anh như nhìn thấy bóng dáng cha mình già nua, đơn độc nhưng vẫn cần
mẫn trên bàn làm việc.
Bất chợt, anh nhìn thấy quyển sách mà cha anh đã tặng anh trước đây đang nằm trên bàn, giữa những tập hồ sơ quan trọng mà cha anh dùng hàng ngày. Nó vẫn còn y nguyên như khi anh vứt nó vào góc phòng mình. Nước mắt anh chảy dài trên má, anh lần giở từng trang sách, và bỗng có một vật rơi ra... Một chiếc chìa khóa! Kèm theo là một tấm danh thiếp ghi tên người chủ cửa hiệu bán xe hơi, nơi có bán chiếc xe thể thao mà anh từng mơ ước. Mặt
sau của tấm danh thiếp ghi ngày tốt nghiệp của anh và dòng chữ: "Đã trả tiền đủ."
- Tuấn Phong
Theo Internet


Niềm vui bất ngờ

Vừa nhảy chân sáo lên cầu thang, Bern vừa huýt sáo theo một điệu nhạc sôi nổi. Ngửi thấy mùi thơm của củi thông đang cháy tí tách trong lò sưởi, cậu gọi bà:
- Bà ơi, cháu có tin vui đây này! - Vừa nói Bern vừa quàng tay ôm hôn bà - Ngày mai, cháu và các bạn sẽ bắt đầu chuyến hành trình xuyên các thành phố. Chúng cháu muốn thực hiện chuyến đi này trước khi tốt nghiệp đại học, bà ạ!
Nghe giọng nói hào hứng của cháu trai, bà nội của Bern mỉm cười:
- Cháu đã chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi chứ?
- Vâng, chúng cháu đã chuẩn bị kỹ càng lắm rồi, bà ạ! Mọi thứ cháu đã ghi trong quyển sổ này, bà giúp cháu xem còn thiếu gì không nhé? Bà nội xem xong quyển sổ rồi nói:
- Các cháu đã chuẩn bị rất kỹ đấy! Cứ nhìn các cháu tính toán chi tiết về đồ ăn, thức uống, về xe cộ, về chỗ dừng chân nghỉ ngơi ở những nơi sẽ đi qua... là bà có thể yên tâm rồi đó. Rõ ràng đứa cháu ngày nào luôn quấn quít bên bà giờ đã là một chàng trai trưởng thành và có
thể tự chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho mình khi cần thiết.
- Chúng cháu đã không bỏ qua chi tiết nào, dù là nhỏ nhất, bà ạ. Thậm chí, cháu đã cố gắng lường trước những tình huống hay sự cố có thể xảy ra và vạch rất nhiều kế hoạch dự phòng nữa. Đây sẽ là một chuyến đi tuyệt vời! Nhưng cháu sẽ nhớ bà lắm đấy! - Chàng trai ôm bà
thật chặt.
- Bà cũng nhớ cháu lắm. Nhưng cháu cho bà mượn lại quyển sổ đã nào!
Cẩn thận gỡ vòng lò xo ở gáy quyển sổ ra, bà lấy trong hộc bàn một xấp giấy trắng và gắn chen lẫn vào giữa những trang giấy đầy chữ đó.
- Cháu ạ, công việc này là phần quan trọng nhất trong chuyến hành trình của cháu đấy - Bà nói một cách bí mật - Đó là phải dành những trang giấy trắng để cháu ghi những điều bất ngờ thú vị sẽ xảy ra trong suốt cuộc hành trình đó. Chính những điều bất ngờ này mới thực sự là những khoảnh khắc đáng nhớ và đem lại niềm vui cho cháu.
Ngừng một lát, bà nói tiếp:
- Cháu cũng đừng cố gắng tính toán quá chi li, xếp đặt mọi chuyện quá hoàn hảo như ý muốn của mình mà phải biết đón nhận những thay đổi. Biết đâu đó là những thay đổi tốt đẹp mà chúng ta luôn mong đợi đấy, cháu ạ!
- Hoa Phượng
Theo Silver Skates



Món quà đặc biệt

"Thế là mình đã sắp bước sang tuổi 60", Betty vừa nghĩ vừa thở dài khi đóng cửa văn phòng, kết thúc một ngày làm việc của mình. Bà tự nhủ: "Hình như tuổi già đến với mình từng giây từng phút".
Cách đây một thời gian, khi bạn bè của Betty bắt đầu dành thời gian để nghỉ ngơi, thì bà cùng chồng quyết định mở văn phòng kinh doanh địa ốc. Đây là công việc đầu tiên của bà sau gần 30 năm làm nội trợ và chăm sóc gia đình. Betty không có nhiều kinh nghiệm trong vai trò là người quản lý công ty, nhưng với
phương châm: "Luôn lên kế hoạch chu đáo và hết mình cho công việc", việc kinh doanh của bà khá thuận lợi và ngày càng phát triển.
Tối hôm đó bà trở về nhà, vì quá mệt mỏi nên không đi tập thể dục cùng với Jack - cậu cháu trai - đang học năm cuối cấp trung học. Khi đang đọc một số tài liệu cho ngày mai, bỗng điện thoại reo lên:
- Mẹ à, mẹ khỏe không? - Con gái lớn hỏi thăm bà - Con không thấy mẹ đến tập thể dục cùng với cháu.
- Hôm nay mẹ hơi mệt - Bà trả lời - Mẹ đang cố gắng sắp xếp công việc ở văn phòng để kịp đón lễ Giáng sinh. Công việc khá vất vả, nhưng ngày mai mẹ sẽ ổn thôi.
- Vậy! Chúc mẹ ngủ ngon.
Sắp xếp giấy tờ lại, Betty lên giường nhưng vẫn chưa an lòng để có thể có được một giấc ngủ ngon. Bà nghĩ đến những công việc cần làm trong ngày mai: cho đăng báo danh sách những căn nhà mới, đến chụp ảnh ngôi nhà ở Lakeland, mang quà tặng đến nhà Joneal, đi tập thể dục với Jack và trang trí văn phòng đón Giáng sinh...
Trang trí văn phòng! Mình thật sự không có thời gian để làm công việc ấy! Bà mệt mỏi thốt lên:
- Trời ơi! Công việc quá nhiều mà mình lại không tìm được thời gian nào để làm nữa. Bà thở dài khi nghĩ đến sức khỏe của mình ngày càng kém, và không có thời gian thư giãn cho riêng mình.
Sáng hôm sau, dù cảm thấy mỏi lưng nhưng Betty vẫn đến công ty làm việc. Vừa đậu xe vào bãi, Betty sửng sốt khi nhận ra ánh đèn lấp lánh trên những cành thông ở văn phòng của bà.
Betty vội bước ra khỏi xe, gương mặt của bà rạng rỡ và không khỏi kinh ngạc. Mỗi cửa ra vào của công ty đều được giăng đèn kết hoa cùng với dòng chữ: "Chúc mừng Giáng sinh", bên dưới cây thông kết đèn điện rực rỡ có một tấm thiệp với lời chúc: "Chúng cháu hy vọng đã mang đến cho bà một điều ngạc nhiên thú vị trong dịp lễ Giáng sinh năm nay. Chúng cháu cảm ơn bà vì bà đã mang đến cho chúng cháu những ngày Noel thật đặc biệt trong những năm qua. Các cháu yêu quý của bà".Thì ra vào lúc nửa đêm, Korie - cháu ngoại của bà - và các anh chị của cô đã đến văn
phòng thực hiện món quà đặc biệt dành cho bà ngoại mình. Niềm hạnh phúc trào dâng thật khó diễn tả, bà xúc động nói: "Cảm ơn các cháu! Không
món quà nào khiến bà vui hơn những gì các cháu đã làm cho bà trong lễ Giáng sinh năm nay".
Và thật kỳ diệu, Betty cảm thấy không mỏi lưng chút nào trong ngày hôm ấy nữa.
- Lam Anh
Theo The Gif



Tình cha

Khi tôi chỉ mới chập chững biết đi, cha đã rời bỏ mẹ con tôi. Tôi sống cùng mẹ và mỗi năm chỉ được gặp cha hai lần. Đó là những khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời của tôi. Cha đã dạy tôi biết bơi, biết chèo thuyền và đi khắp các đảo bằng chiếc thuyền nhỏ...
Dường như để bù đắp tình thương cho tôi nên ông cố thực hiện tất cả những yêu cầu của tôi.
Từ khi lên 12 tuổi, tôi không được đi chơi với cha lần nào nữa. Đến năm tôi 14 tuổi, mẹ tôi tái giá và sau đó là những chuỗi ngày đau khổ, bất hạnh của hai mẹ con tôi. Mẹ thường xuyên bị cha dượng đánh, có lần phải đi bệnh viện cấp cứu, còn ông ấy ngồi tù hai năm. Sau sự cố đó, mọi việc vẫn không thay đổi, hai mẹ con tôi vẫn bị đánh đập tàn nhẫn.
Vào một ngày nọ, tôi nghe có tiếng loảng xoảng của bát đĩa, cửa kính vỡ, rồi tiếng dượng chửi và đánh mẹ tôi... Tôi chạy xuống cầu thang và thấy ông đang say rượu, ngồi ngả nghiêng trên ghế, còn mẹ tôi nằm sụp trên ghế dài. Ông nhìn thấy tôi, và tôi biết sắp đến lượt mình nên cố chạy thật nhanh ra khỏi cửa để thoát khỏi căn nhà u ám đó.
Tôi đến buồng điện thoại công cộng và gọi cho cha tôi:
- Cha ơi, hãy giúp con và mẹ con với, con không biết phải làm gì vào lúc này cả!
Tôi khẩn thiết cầu cứu trong điện thoại, và mong chờ câu nói của cha rằng: "Con gái, hãy đợi cha. Cha sẽ đến ngay".
Nhưng tôi hoàn toàn thất vọng, cha xin lỗi tôi vì không thể đến giúp được. Lòng tôi nặng trĩu và rất giận cha. Dù không có tiền, không có người thân và cũng không biết nhờ ai giúp đỡ, nhưng tôi quyết không bao giờ quay về căn nhà đó nữa.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi chợt nhớ đến người bạn của mẹ và chạy đến nhờ cô ấy tìm giúp một công việc làm nuôi sống bản thân.
Cuộc đời tự lập của tôi bắt đầu từ đấy. ... Ba tháng sau, tôi vẫn không liên lạc với cha tôi, mỗi lần nghĩ đến ông là tim tôi nhức nhối. Cho đến một ngày tôi nhận được tin cha tôi đang hấp hối và ông muốn gặp tôi.
Tôi vội trở về và gặp cha đang nằm trên giường bệnh, thân hình gầy gò, ốm yếu. Nhìn cha như thế, tôi không cầm được nước mắt. Thì ra, cha tôi mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, căn bệnh đang bào mòn sức sống của ông từng ngày từng giờ. Do đó, cha không thể đến với tôi vào những lúc tôi cần giúp đỡ. Tôi thật sự hối hận vì đã không quan tâm đến cha mình trong suốt thời gian qua. Tôi chỉ biết cha lúc nào cũng sẵn sàng đáp ứng những yêu cầu của tôi, mà không biết người cũng rất cần tôi săn sóc, an ủi. Tôi nắm tay cha và nói lời xin lỗi. Cha áp tay tôi vào má và nói:
- Cha biết con đã đau khổ rất nhiều nhưng cha không thể giúp con được. Lúc đó cha chỉ
muốn nói rằng: "Con gái, hãy đợi cha. Cha sẽ đến ngay... nhưng cha không nói được..."Tôi òa khóc nức nở. Cha lùa đôi tay gầy guộc vào tóc tôi và an ủi tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được tình thương của cha đối với tôi vẫn vẹn nguyên như ngày tôi còn bé.
Vài ngày sau cha tôi qua đời trong sự thanh thản, bình yên và trước khi đi vào giấc ngủ nghìn thu, người vẫn còn kịp nói:
- Cha yêu con rất nhiều! Con gái à, trước đây cha rất hối tiếc vì chưa làm tròn nghĩa vụ của một người cha, nhưng giờ đây, thấy được con sống mạnh mẽ và tự tin như thế, cha đã có thể yên lòng. Hãy dũng cảm lên, con gái! Cha tin con có thể sống tốt như cha mong đợi...
- Đặng Thị Hòa
Theo What Was Left Unspoken


Thiên thần của mẹ

"Người mẹ hiểu được những điều con mình không nói."
- Ngạn ngữ Do Thái
Thế là tôi đã thành công trong lần vượt cạn đầu tiên của đời mình, con gái tôi chào đời một cách khỏe mạnh. Mặc dù cơ thể rã rời và đau đớn, tôi vẫn kịp nhìn hai bàn chân bé xíu trước khi bác sĩ trao con bé cho cô hộ sinh. Tôi chợt cảm thấy hụt hẫng vì chưa nhìn thấy gương mặt của đứa con mà hơn chín tháng tôi mang trong lòng. Dường như mẹ hiểu đượ tâm trạng của tôi nên cúi xuống cầm tay tôi và nói:
- Mẹ nhìn thấy cô bé rồi. Nó xinh lắm!
Một lát sau, cô y tá đặt vào tay tôi đứa con được quấn kín trong lớp khăn bông. Giây phút này đây, tôi mới được nhìn rõ gương mặt con gái mình - một sinh linh hoàn hảo, ngây thơ chưa vương chút lo âu của cuộc đời. Tôi rất ngạc nhiên vì con không cất tiếng khóc đầu đời như những đứa trẻ khác. Tôi chỉ nghe một âm thanh khe khẽ, bé bỏng bên cạnh trái tim mình. Nhưng dù là âm thanh gì đi nữa, bằng trái tim người mẹ, tôi vẫn nghe âm thanh ấy rất
thiêng liêng - âm thanh của tình mẫu tử. Tôi chợt xúc động, nước mắt lăn dài trên má. Một giọt lệ của tôi rơi xuống đọng trên gò má hồng của bé, đôi mắt lim dim của thiên thần bé bỏng bỗng nhấp nháy như thấu hiểu niềm hạnh phúc của mẹ.
- Mẹ xin lỗi con nhé! - Tôi thì thầm nói và khẽ lau giọt nước mắt ấy.
Tôi cảm nhận được sự êm ái và mềm mại trên da thịt của con gái, tôi hoàn toàn quên mất có mẹ và chồng mình đang đứng bên cạnh. Cả hai người cũng không ngăn được niềm xúc động đang trào dâng.
Chồng tôi không nói lời nào, chỉ cúi xuống khẽ hôn trán tôi. Ánh mắt con gái tôi hình như đang ngắm nghía thế giới mới xung quanh mình. Đôi môi
nhỏ xíu của con khẽ nhấp nháy như muốn kể tôi nghe một điều bí mật gì đó, và chiếc mũi xinh xinh còn dính vài đốm trắng trông thật dễ thương. Thiên thần của tôi hoàn hảo như thể được tạo ra từ bàn tay cẩn thận của tạo hóa. Trái tim tôi tan ra vì xúc động, sung sướng:
- Summer! Con gái yêu của mẹ! - Tôi vui sướng gọi tên con, cái tên chứa đựng những tia nắng ấm áp mà vợ chồng tôi đã dành cho con. Một lát sau, cô y tá đến bên giường tôi:
- Chị ơi, đã đến giờ tắm cho em bé. Cho em bế bé đi nào?
Tôi trao Summer cho cô y tá và cố nén sự lưu luyến, thầm thì:
- Mẹ yêu con lắm, Summer!
Cô y tá cẩn thận đón đứa bé từ vòng tay tôi và bước ra khỏi phòng. Tôi vẫn cố trông theo tấm chăn quấn đang khẽ đung đưa vì bàn chân nhỏ xíu của con quẫy đạp.Những khoảng lặng cuộc sống Chồng tôi đã đi ra ngoài, chỉ còn tôi và mẹ trong phòng. Mẹ ôm choàng lấy tôi, khi đó tôi mới thấy mắt mẹ cũng ướt đẫm.
- Không tình cảm nào sánh được tình yêu thương mà người mẹ dành cho con của mình cả
- Mẹ nhìn sâu vào mắt tôi xúc động nói.
- Con hiểu mà - Tôi mỉm cười và đáp.
Khi được làm mẹ, tôi mới có thể cảm nhận sâu sắc tình yêu bao la của cha mẹ dành cho con. Cuộc đời của tôi có được một người mẹ hết lòng vì con cái, và giờ đây tôi cũng sẽ như mẹ tôi, mong muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho con gái của tôi sau này.
- Bích Thủy
Theo Replicas


Thiên Đường

Khi còn nhỏ, tôi thường nghĩ rằng Thiên Đường là một thành phố bằng vàng lộng lẫy, có những bức tường nạm đầy kim cương lấp lánh, và những cánh cổng chạm bằng ngọc. Đặc biệt trên Thiên Đường không có người thân quen của tôi, mà chỉ có những thiên thần. Tất cả
những thiên thần này đều xa lạ với tôi.
Khi em trai tôi qua đời, tôi nghĩ Thiên Đường là nơi có nhiều thiên thần trú ngụ, và trong đó đã có một thiên thần mà tôi quen biết. Đó chính là em trai của tôi.
Rồi thêm một đứa em khác của tôi qua đời, thì tôi đã có hai thiên thần quen biết ở trên Thiên Đường. Thời gian dần trôi qua, bạn bè của tôi lên Thiên Đường ngày càng nhiều. Khi người bạn thân nhất của tôi ra đi, tôi chợt nhận thấy Thiên Đường thật gần gũi, thân quen với mình. Những khoảng lặng cuộc sống Cho đến một ngày, tôi nhận thấy trên Thiên Đường có nhiều người thân quen của tôi hơn ở trái đất. Và giờ đây khi nói về Thiên Đường, tôi
không còn nghĩ nơi đó là thành phố lộng lẫy bằng vàng, châu báu lấp lánh hay những viên kim cương sáng rực, mà nơi đó có cuộc sống bình yên của những người tôi yêu thương. Chính họ làm cho Thiên Đường trở nên gần gũi và xinh đẹp hơn với mọi người ở trái đất...
- Lê Quang Kiệt
Theo Internet
“Nếu bạn có thể làm cho mỗi giây phút của đời mình tràn ngập tình yêu thương và sự sâu sắc trong cảm nhận cuộc sống, bạn sẽ kéo dài được vô tận cuộc sống của mình.”
- I. Cours



Ngọn lửa tình yêu

Cha mẹ tôi ly hôn khi tôi lên 9 tuổi, và cũng trong năm đó tôi mắc phải một căn bệnh khó hiểu. Hai đầu gối của tôi bỗng nhiên sưng phù lên khiến tôi đau đớn vô cùng và không đi được nữa. Tôi được đưa vào bệnh viện, các bác sĩ đã áp dụng nhiều phương pháp tân tiến lúc bấy giờ để chẩn đoán và chạy chữa cho tôi, nhưng vẫn không đem lại kết quả gì. Họ cho biết là bệnh tình của tôi có thể do yếu tố tâm lý gây nên. Vì vậy, hàng ngày tôi không chỉ được nhiều bác sĩ chuyên khoa theo dõi, mà còn có cả những chuyên gia tâm lý đến điều trị.
Sau ly hôn, cha mẹ tôi sống ở hai thị trấn, vì vậy họ không có cơ hội gặp lại nhau. Đến lúc tôi đổ bệnh bất thần, hai người vô cùng lo lắng và luôn túc trực ở bệnh viện, đồng lòng chăm sóc cho tôi.
Khi tôi mới nhập viện, mẹ tôi ở lại với tôi cả ngày, nhưng khi thấy cha tôi đến để trực ca đêm thì bà rời phòng lập tức, y như hai người không muốn chạm mặt nhau vậy. Vài tuần sau, bà bắt đầu nấn ná lại một chút khi cha tôi đến, rồi cả hai người cùng mỉm cười với nhau, cho dù lúc đầu còn gượng gạo đôi chút. Vì "ca trực" chồng chéo nhau, nên thỉnh thoảng cha mẹ tôi phải trao đổi để thống nhất việc chăm sóc cho tôi. Thỉnh thoảng bác sĩ thông báo hay yêu cầu điều gì, bà muốn có ông cùng nghe. Thường lúc đó mẹ tôi lại bật
khóc, còn cha tôi quàng tay và an ủi vỗ về. Điều này khiến tôi ấp ủ hy vọng hai người sẽ quay trở lại với nhau.
Sau ba tháng điều trị trong bệnh viện, căn bệnh của tôi vẫn không có chuyển biến tốt và các bác sĩ không còn cách nào làm cho đôi chân tôi hồi phục. Tôi được xuất viện và bác sĩ bảo rằng tôi vĩnh viễn sẽ không còn bước đi được nữa.
Bất kể lời dự đoán nghiệt ngã của bác sĩ, tôi vẫn còn một tia sáng trong đời mình khi biết cha mẹ tôi lại yêu thương nhau và quyết định tổ chức cưới một lần nữa! Tôi như được tiếp thêm sức sống và cho dù không đi được, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Sáu tháng sau khi cha mẹ tôi đoàn tụ, tôi bắt đầu cử động hai chân và nhấc đi từng bước.
Từ đó đến nay, tôi đã đi đứng bình thường và không hề gặp một khó khăn nào cả, ngoại trừ thỉnh thoảng hai đầu gối có nhói đau một chút. Các bác sĩ không tìm ra nguyên nhân gây bệnh, và bây giờ họ càng không thể giải thích được vì sao bệnh tình của tôi hồi phục được như vậy. Riêng tôi thì biết rõ! Cha mẹ tôi đã đoàn tụ và gia đình tôi được sống hạnh phúc.
Đó là phương thuốc đặc biệt khiến tôi đi được bình thường.
Tôi thầm cám ơn căn bệnh đã tạo cơ hội nhen lại ngọn lửa tình yêu của cha mẹ tôi và cho tôi sức mạnh vượt qua được vết thương trong tâm hồn mình.
- Trọng Nhân
Theo Chicken Soup for The Soul



Hạnh phúc muộn màng

Chuyến bay của hãng hàng không British Airway đến New York hôm ấy nhộn nhịp hơn bình thường. Đó là chuyến bay của ngày giáp tết nên những hành khách trò chuyện thoải mái và quan tâm đến nhau nhiều hơn. Thế nhưng, người đàn ông ngồi bên cạnh Joshua
Stein vẫn trầm ngâm nhìn ra cửa sổ máy bay. Nhìn nét mặt của ông, Joshua cảm thấy hình như trong ông chất chứa thật nhiều nỗi buồn. Ông ngồi lặng lẽ như tách biệt với mọi người xung quanh.
Anh đưa tay ra và bắt chuyện:
- Chào bác, cháu là Joshua Stein, rất hân hạnh được biết bác.
Trái với mong muốn của anh, ông chỉ nhìn anh một cách hờ hững:
- Tôi là Marc Kimpfheimer.
Rồi ông quay mặt về phía cửa sổ, tỏ vẻ không muốn tiếp chuyện với anh. Joshua cảm thấy bị xúc phạm, lần đầu tiên trong đời anh gặp phải người đàn ông lạ lùng và mất lịch sự như thế. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy nặng lòng trước nỗi buồn dồn nén trên nét mặt khắc khổ của người đàn ông luống tuổi đang ngồi cô độc bên cạnh mình. Joshua nhẹ nhàng đặt tay lên vai người bạn đồng hành rồi hỏi:
- Điều gì khiến bác buồn như vậy?
- Hãy để tôi yên! - Ông Marc gắt gỏng.
Joshua Stein vẫn kiên trì:
- Bác vui lòng kể cho cháu nghe chuyện gì đã xảy ra với bác. Cháu sẽ là người lắng nghe và chia sẻ những gì bác đã gánh chịu.
Ngạc nhiên trước cử chỉ kiên nhẫn, thân thiện của Joshua, ánh mắt gay gắt của ông Marc chùng xuống và buồn bã. Một lát sau, ông trầm ngâm kể cho Joshua nghe về cuộc đời mình.
Ngày ấy, ông mới hai mươi lăm tuổi. Người vợ trẻ của ông vừa sinh một cậu con trai, đặt tên là Itsikl. Marc thường nói với vợ của mình, gia đình nhỏ này chính là cuộc sống duy nhất của ông. Vì vậy, ông quyết tâm sẽ làm tất cả để vợ con ông được sống hạnh phúc.
Nhưng rồi chiến tranh xảy ra, tàn sát hàng ngàn người dân vô tội, trong đó có vợ con ông. Hình ảnh chết chóc kinh hoàng ấy khắc sâu trong tâm trí ông đến nỗi đã mấy chục năm qua mà mỗi khi nhắm mắt, ông vẫn không thể ngủ yên được. Trong giấc mơ của ông, lúc nào cũng có tiếng kêu khóc, tiếng gào thét thảm thiết của vợ con ông. Hơn hai mươi năm trôi qua, Marc vẫn sống một mình đơn độc, và nỗi buồn ấy không hề vơi đi trong tâm hồn ông.
Nghe xong câu chuyện của ông Marc, Joshua cảm thấy nghẹn lời. Anh định mở lời an ủi ông Marc, nhưng hình như nỗi đau của ông quá lớn đến nỗi bất cứ ngôn từ nào cũng trở nên sáo rỗng, bất lực.
Khi chia tay ở phi trường New York, anh thầm cầu chúc cho ông gặp nhiều niềm vui để bù đắp phần nào những nỗi mất mát mà ông đã chịu đựng.
Bảy tháng sau, Joshua Stein đến Phần Lan công tác và không ngờ gặp ông Marc ở đó. Vẫn là khuôn mặt khắc khổ, dáng người cô độc nhưng lần này Marc đã bớt lạnh lùng khi gặp anh. Joshua kéo Marc đến một quán rượu nhỏ. Bên ly rượu, hai người đàn ông - một già và một trẻ - kể cho nhau nghe những hồi ức, chuyện gia đình, con cái, công việc... Câu chuyện cứ thế trải dài bên chai rượu vơi dần...
Khi hai người dìu nhau ra khỏi quán, chợt một thanh niên trẻ chạy theo và níu tay ông
Marc ấp úng hỏi:
- Cháu xin lỗi vì đã nghe câu chuyện của bác, nhưng hình như bác tên là Marc và cũng là dân ở đây đúng không ạ?
- Đúng thế! - Marc đáp gọn lỏn.
- Xin lỗi bác! Bác có thể cho cháu biết họ của bác được không?
Ông Marc ngẩng đầu lên nhìn anh thanh niên lạ như dò hỏi. Tuy nhiên, ông cũng trả lời:
- Ta là Marc Kimpfheimer.
Nghe đến cái họ ấy, mặt người thanh niên biến sắc. Anh lắp bắp hỏi:
- Bác có người vợ tên là Babsshi và cậu con trai tên là Itsikl phải không ạ?
- Đúng thế, nhưng làm sao cậu biết được điều đó? - Marc sững sờ. Trong buổi trò chuyện lúc nãy, ông không hề nhắc đến tên vợ và con trai của mình.
Chàng trai trẻ xúc động và không kềm được nước mắt:
- Trời ơi! Bố ơi, con là Itsikl đây! Con đã tìm bố suốt bao nhiêu năm nay rồi. Bố...!
Ông Marc trân trối nhìn chàng thanh niên, miệng lắp bắp:
- Không... không thể nào. Con trai ta đã bị bọn phát xít Đức bắn chết. Chính mắt ta trông thấy điều đó.
- Đúng thế, nhưng mẹ đã ôm con và nhận lấy viên đạn ấy cho con để cuối cùng... con được sống. Con vẫn còn giữ tấm hình của gia đình mình đây.
Người đàn ông run rẩy nhìn lại tấm ảnh cũ của vợ chồng ông trên tay người thanh niên.
Ông không tin vào mắt mình, đây là con trai của ông sao! Tim ông thắt lại khi ôm chầm lấy đứa con thân yêu của mình. Ông không ngờ cuộc đời mình vẫn còn được sưởi ấm trong tình thương máu thịt. Cuộc sống thật diệu kỳ khi cho ông tìm lại được cậu con trai của mình sau bao nhiêu năm khổ đau đơn độc.
Từ hôm nay trong cuộc đời ông, không chỉ có những ký ức đau buồn mà còn có cả những nụ cười hạnh phúc.
- Hồng Phúc
Theo Warmhearts
“Hãy tin tưởng là cuộc đời đáng sống. Lửa niềm tin sẽ thắp sáng tim ta.”
- William James