Tình cha

Khi tôi chỉ mới chập chững biết đi, cha đã rời bỏ mẹ con tôi. Tôi sống cùng mẹ và mỗi năm chỉ được gặp cha hai lần. Đó là những khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời của tôi. Cha đã dạy tôi biết bơi, biết chèo thuyền và đi khắp các đảo bằng chiếc thuyền nhỏ...
Dường như để bù đắp tình thương cho tôi nên ông cố thực hiện tất cả những yêu cầu của tôi.
Từ khi lên 12 tuổi, tôi không được đi chơi với cha lần nào nữa. Đến năm tôi 14 tuổi, mẹ tôi tái giá và sau đó là những chuỗi ngày đau khổ, bất hạnh của hai mẹ con tôi. Mẹ thường xuyên bị cha dượng đánh, có lần phải đi bệnh viện cấp cứu, còn ông ấy ngồi tù hai năm. Sau sự cố đó, mọi việc vẫn không thay đổi, hai mẹ con tôi vẫn bị đánh đập tàn nhẫn.
Vào một ngày nọ, tôi nghe có tiếng loảng xoảng của bát đĩa, cửa kính vỡ, rồi tiếng dượng chửi và đánh mẹ tôi... Tôi chạy xuống cầu thang và thấy ông đang say rượu, ngồi ngả nghiêng trên ghế, còn mẹ tôi nằm sụp trên ghế dài. Ông nhìn thấy tôi, và tôi biết sắp đến lượt mình nên cố chạy thật nhanh ra khỏi cửa để thoát khỏi căn nhà u ám đó.
Tôi đến buồng điện thoại công cộng và gọi cho cha tôi:
- Cha ơi, hãy giúp con và mẹ con với, con không biết phải làm gì vào lúc này cả!
Tôi khẩn thiết cầu cứu trong điện thoại, và mong chờ câu nói của cha rằng: "Con gái, hãy đợi cha. Cha sẽ đến ngay".
Nhưng tôi hoàn toàn thất vọng, cha xin lỗi tôi vì không thể đến giúp được. Lòng tôi nặng trĩu và rất giận cha. Dù không có tiền, không có người thân và cũng không biết nhờ ai giúp đỡ, nhưng tôi quyết không bao giờ quay về căn nhà đó nữa.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi chợt nhớ đến người bạn của mẹ và chạy đến nhờ cô ấy tìm giúp một công việc làm nuôi sống bản thân.
Cuộc đời tự lập của tôi bắt đầu từ đấy. ... Ba tháng sau, tôi vẫn không liên lạc với cha tôi, mỗi lần nghĩ đến ông là tim tôi nhức nhối. Cho đến một ngày tôi nhận được tin cha tôi đang hấp hối và ông muốn gặp tôi.
Tôi vội trở về và gặp cha đang nằm trên giường bệnh, thân hình gầy gò, ốm yếu. Nhìn cha như thế, tôi không cầm được nước mắt. Thì ra, cha tôi mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, căn bệnh đang bào mòn sức sống của ông từng ngày từng giờ. Do đó, cha không thể đến với tôi vào những lúc tôi cần giúp đỡ. Tôi thật sự hối hận vì đã không quan tâm đến cha mình trong suốt thời gian qua. Tôi chỉ biết cha lúc nào cũng sẵn sàng đáp ứng những yêu cầu của tôi, mà không biết người cũng rất cần tôi săn sóc, an ủi. Tôi nắm tay cha và nói lời xin lỗi. Cha áp tay tôi vào má và nói:
- Cha biết con đã đau khổ rất nhiều nhưng cha không thể giúp con được. Lúc đó cha chỉ
muốn nói rằng: "Con gái, hãy đợi cha. Cha sẽ đến ngay... nhưng cha không nói được..."Tôi òa khóc nức nở. Cha lùa đôi tay gầy guộc vào tóc tôi và an ủi tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được tình thương của cha đối với tôi vẫn vẹn nguyên như ngày tôi còn bé.
Vài ngày sau cha tôi qua đời trong sự thanh thản, bình yên và trước khi đi vào giấc ngủ nghìn thu, người vẫn còn kịp nói:
- Cha yêu con rất nhiều! Con gái à, trước đây cha rất hối tiếc vì chưa làm tròn nghĩa vụ của một người cha, nhưng giờ đây, thấy được con sống mạnh mẽ và tự tin như thế, cha đã có thể yên lòng. Hãy dũng cảm lên, con gái! Cha tin con có thể sống tốt như cha mong đợi...
- Đặng Thị Hòa
Theo What Was Left Unspoken

Post A Comment:

0 comments so far,add yours

support@ini.vn