Như cánh chim bay

Bàn tay Michael túa mồ hôi, ly nước lạnh đã làm dịu cơn khát nhưng không làm giảm được sự căng thẳng vốn có trong không khí ngày thi đấu hôm ấy tại giải Olympic Trẻ toàn quốc. Sào đang ở mức 5,5 mét, cao hơn thành tích tốt nhất của anh 8 cm. Michael đang đương đầu với một ngày gian truân nhất trong sự nghiệp vận động viên nhảy sào của mình.
Nhưng đây cũng chính là ngày Michael thực hiện ước mơ mình ấp ủ bấy lâu nay. Michael còn nhớ, từ ngày còn bé, anh đã mơ ước được bay. Những câu chuyện về bay lượn trên không do mẹ kể lớn dần theo Michael cùng năm tháng. Đó là những câu chuyện về một vùng đất được nhìn từ trên cao, đầy màu sắc và đam mê. Nhưng cũng có một giấc mơ luôn lặp lại, đó là Michael thấy mình đang chạy trên con đường làng, cảm nhận được cát sỏi dưới chân, rồi anh thấy mình chạy giữa cánh đồng bát ngát, vượt lên trên chuyến xe lửa đang băng qua cánh đồng đầy nắng và gió. Hít một hơi thật sâu, Michael nhấc bổng mình
khỏi mặt đất, tung cánh bay lên như một chú chim đại bàng... Cha anh thì ngược lại, ông không hề mơ mộng. Bert Stone là người rất thực tế. Quan niệm của ông là: “Nếu mình mơ ước điều gì thì phải lao động để đạt được điều ấy”. Và từ năm 14 tuổi, Michael đã nỗ lực luyện tập môn nhảy sào vì theo cậu, đây là cách tốt nhất để thực hiện ước mơ được bay lượn trên bầu trời.
Michael đang là một trong hai đấu thủ cuối cùng ở vòng chung kết cuộc thi nhảy sào tại giải Olympic Trẻ toàn quốc. Anh đã vượt qua mức sào 6 mét, và giờ là lượt nhảy cuối cùng.
Nếu thất bại, anh sẽ chỉ xếp thứ hai. Như vậy cũng không có gì phải xấu hổ nhưng Michael không cho phép mình nghĩ đến việc không đoạt được vị trí cao nhất của cuộc thi. Khi thực hiện động tác xuất phát, Micheal biết mình đang bước trên đường chạy quan trọng nhất trong cuộc đời. Lần này dường như đường chạy hơi khác. Anh thoáng giật mình và rồi có cảm giác như đang chạm vào một đống cỏ khô ẩm ướt. Mức sào đã được nâng lên cao hơn 3 cm so với kỷ lục quốc gia mà anh đã lập trước đó. Không khí trên sân thi đấu trở nên rất căng thẳng. Michael bắt đầu thấy hồi hộp, chính xác hơn là anh bắt đầu thấy sợ hãi.
Và rồi, chính trong thời khắc quan trọng này, từ sâu thẳm trong tâm hồn, anh mường tượng ra hình ảnh mẹ, tiếng nói của mẹ. Mẹ luôn dặn anh, khi cảm thấy căng thẳng, lo lắng, hoặc khiếp sợ một điều gì đó, thì hãy hít vào thật sâu. Anh đã làm như thế, vừa thả lỏng, vừa nhẹ nhàng nâng sào lên, và bắt đầu chạy. Không khí im lặng đến ngạt thở bao trùm cả vận động trường. Trong Micheal chợt vang lên tiếng hót xa xăm của những chú chim cổ đỏ - loài chim mà chỉ ở quê hương anh mới có - và anh biết đã đến lúc mình bay lên. Lúc bắt đầu chạy nước rút, anh cảm thấy như mình đang trở về với những gì rất quen
thuộc. Mặt đất dưới chân giống con đường làng, những viên sỏi, những mảng bụi và cánh đồng bát ngát... Anh hít một hơi thật sâu, và bắt đầu bay, bay lên mà không cần gắng sức, bay lên như anh đã từng mơ trong giấc mơ ngày bé. Chỉ có điều anh biết lần này không phải
là mơ. Đây là sự thật: Michael bay vút lên, dũng mãnh như một con đại bàng. Anh đã chiến thắng.
Micheal biết cha mẹ anh giờ đây cũng đang rất hạnh phúc với chiến thắng của mình. Nhưng anh không thể biết được rằng cha anh đang ôm chầm lấy mẹ anh mà khóc. Phải, ông Bert Stone vẫn thường nói "Nếu mình mơ ước điều gì thì phải lao động để đạt được điều ấy!" đang khóc với những giọt nước mắt hạnh phúc vô bờ, những giọt nước mắt tự hào về cậu con trai của mình. Michael vượt qua mức kỷ lục Olympic Trẻ quốc gia và cả kỷ lục thế giới. Giờ đây, không chỉ nước Mỹ mà cả thế giới đều biết tên anh, cảm phục, thương mến anh và ắt hẳn nhiều người còn xem anh là thần tượng, là tấm gương để noi theo.
Vì anh là người nhảy sào giỏi nhất ư? Không. Lòng ngưỡng mộ đó không hẳn vì anh là người vừa lập kỷ lục thế giới, mà đơn giản, vì anh là một người mù.
- Phi Nga
Theo Internet

Post A Comment:

0 comments so far,add yours

support@ini.vn