Sao con càng lớn càng hư ?
Hôm nay đi học về tớ thấy mệt ơi là mệt, chán ơi là chán ấy. Ước gì một tuần có bảy cái ngày cuối tuần thì có phải đỡ mệt không. May mà còn có con bạn thân cứ về đến nhà lại gọi điện
thoại buôn Đông buôn Tây với tớ:
“Đừng nói tôi chơi trội, chỉ là tôi cá tính thui…”
Đấy, vừa nghĩ đến nó xong là nó lại gọi tớ luôn đấy.
Tớ: - A lua, mày còn sống chứ?
Nó: - Mày nghĩ sao mà tao chết lại không lôi theo mày hả con kia?
Tớ: Hôm nay ở trên lớp chán vỡi. Chẳng muốn làm cái giề, chỉ muốn ngủ thui í.
Nó: Ờ, hẳn là chán "vãi nhái" ra. Môn Hóa học chả hiểu cái mô tê gì.
Tớ: Không hiểu thì thôi, đằng nào tao cũng chả có tham vọng hiểu cái môn chán lè đóa…
(Không phải tớ cũng chả phải nó) Mẹ - kẻ nghe lỏm: Này! Học ở đâu cái kiểu ăn nói đầu đường xó chợ thế? Càng lớn càng hư, càng ngày càng khó bảo. Tắt ngay điện thoại mà tắm rửa đi, định buôn đến bao giờ?
Bực thế chứ lị, mẹ đã nghe trộm tớ nói điện thoại rồi mà vẫn còn mắng tớ như là mẹ đúng lắm không bằng. Thế này mà cứ lầm lũi cúp máy rồi đi tắm thì không phải là tớ. Tớ là tớ phải nói cho rõ ràng thì thôi:
“Sao mẹ lại nghe trộm con nói chuyện điện thoại? Mẹ không thấy thế là bất lịch sự ạ?”
(]y zà, mình cũng cứng như quả trứng ấy chứ lị, nói có lý ghê).
Thế là mẹ tớ gắt lên như là chuyện gì ghê gớm lắm:
“Phun ra toàn những từ bậy bạ lại còn cãi gì nữa. Ai dạy con cái kiểu ăn nói hư đốn thế hả?
Mẹ nghe chướng hết cả tai, mẹ không chịu được. Bây giờ lại còn xách miệng lên cãi mẹ. À, càng lớn càng hư, không ai dạy nổi nữa hả?” (Lần thứ hai nhắc điệp khúc này rồi nhá).
Mẹ nói làm tớ ức đến tận cổ. Cái gì mà ăn nói hư đốn, cái gì mà không ai dạy nổi chứ.
“Bây giờ bọn con toàn nói thế chứ có như ba mẹ ngày xưa đâu. Mẹ không xem V-log JV mẹ không biết, người ta còn nói bậy hơn thế nhiều, người ta vẫn cứ giỏi.”
Tớ toàn nói đúng mà mẹ tớ chẳng chịu nghe, bây giờ lại kết tội tớ là hư với đầu đường xó chợ gì không biết nữa.
“[, mày giỏi rồi, mày không coi mẹ mày ra cái gì. Nuôi cho mày lớn đùng bằng ngần này, bao nhiêu lời hay ý đẹp dạy mày thì mày không nghe. Bây giờ mày đi nghe cái thằng Dây vây nào mày ăn nói bậy bạ, mày cãi ba cãi mẹ. Càng lớn càng hư!” (Lần thứ ba rồi nè).
Biết ngay là mẹ sẽ mắng kiểu ấy mà. Khó chịu thế không biết nữa. Có mỗi cái chuyện bé tí tẹo tèo teo mà cũng làm ầm hết cả lên.
Thế là suốt cả bữa ăn tối, tớ chẳng nói với mẹ câu nào. Chẳng biết bao giờ mẹ mới hiểu những gì tớ nghĩ nữa.
Thôi chết, tí nữa thì tớ quên béng mất là tớ phải đi trả cho con bạn cùng bàn quyển vở Văn để tối nay nó còn làm bài. Hé hé, vậy là có lý do để lượn lờ phố phường hóng mát rùi. Chán mỗi cái là bây giờ tớ lại phải xin mẹ cho ra ngoài. Tớ lí nhí, mặt kiểu hối hận, đáng thương:
“Mẹ cho con ra ngoài con trả vở cho bạn để nó còn làm bài với ạ.”
Mẹ tớ vẫn còn giận lắm nên trả lời rất chi là lạnh lùng băng giá: “Muốn đi đâu thì đi, cứ không về trước chín giờ thì no đòn.”
Lại chín giờ, bây giờ cũng tám giờ xừ nó rồi còn đâu, lượn lờ được gì nữa không biết, chán ơi là chán. Lần nào tớ đi đâu, xa hay gần, mẹ tớ cũng bắt phải về trước chín giờ. Chẳng hiểu mẹ nghĩ gì nữa, giờ ấy ngoài đường mới vui chứ. Tớ lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu mà cứ cấm đoán đủ kiểu. Nhưng mà đang chiến tranh lạnh nên thôi mình đành ngậm ngùi chấp nhận vậy. Rõ chán!
Hí hí, tớ đang vi vu trên đường đây này, oai hơn cả anh hùng xa lộ. Nhà cái L gần xịt à, vẫn còn khối thời gian để tớ lượn lờ phố xá.
Kẹc, kẹc…
Ôi thôi xong, cái xe đạp điện tự dưng lại dở chứng hết điện mới dở hơi chứ. Tớ quên béng mất không nạp điện rồi. Bây giờ thì lại gù lưng mà đạp về nhà thôi. Chán thật đấy!
Người tớ thì to mà bánh xe thì bé tẹo, đạp mãi mà chẳng thấy về tới nhà gì cả. Quả này tớ chắc chắn ăn đủ rồi.
Hic hic, hu hu, tớ đoán chẳng sai mà. Mẹ tớ bắc cả ghế ra sân ngồi chờ tớ kia kìa, mà chậm mất có bốn mươi lăm phút thôi chứ nhiều nhặn gì. Mẹ chỉ chờ tớ mắc thêm lỗi để xử nốt cái tội hồi chiều nay ấy mà. Haizz, chuẩn bị tinh thần đón bão thôi. “[, hứa hẹn đây, chín giờ của tôi đây. Động đến thì cãi nhem nhẻm. Bây giờ thì tính thế nào đây?”
Ôi trời ơi, tại lòng vòng lượn phố nên phải hùng hục đạp xe đạp gần mười cây số để về cho kịp cái giờ giới nghiêm quái quỷ của mẹ, bây giờ chưa kịp thở đã bị mắng té tát thế này đây.
Sao mà mẹ lúc nào cũng làm tớ phát điên lên thế không biết. Tớ chẳng thể nào chịu nổi mấy cái quy định vô lý của mẹ nữa. Tớ hậm hực:
“Con có phải trẻ con nữa đâu mà mẹ cứ cấm đoán giờ giấc này nọ. Con đi con tự biết giờ về nhà, mẹ không phải cấm. Mà chín giờ sớm thế, làm sao con về kịp, con phóng nhanh, con bị tai nạn thì sao.”
Hình như tớ đã đổ thêm dầu vào lửa thì phải. Mẹ tớ nổi giận đùng đùng:
“Chín giờ là chín giờ. Lang thang ở đâu giờ này mới vác mặt về rồi đứng đấy mà cãi cùn. Ba mẹ lo lắng cho còn không biết điều.”
Tại sao cứ phải là chín giờ cơ chứ. Mẹ vô lý không thể chịu được. Tớ bật tanh tách:
“Con không thể về đúng chín giờ như mẹ yêu cầu. Mẹ cũng phải cho con một ít tự do chứ.
Con lớn rồi chứ có còn trẻ con nữa đâu.”
Tớ phi thẳng cái xe đạp điện vào góc nhà, dựng xe đánh “xoạch” một cái rõ to để tỏ cho mẹ biết là tớ bất bình đến nhường nào. Tớ quyết không thỏa hiệp với mẹ nếu mẹ vẫn giữ cái quy định giờ giới nghiêm vô lý ấy!
Chuyên gia gỡ bom ra tay
Để tớ kể cho nghe chuyện này: Năm nay, bọn tớ được đăng ký học các môn nghệ thuật tự chọn theo hình thức các câu lạc bộ ở trường. Trái ngược với những lựa chọn có vẻ “êm đềm” của bạn bè, cậu bạn cùng khu phố nhà tớ lại chọn học đánh trống và chỉ trống mà thôi.
Được ba bảy hai mốt ngày, cứ gặp mẹ tớ ở đâu là mẹ cậu ấy lại kêu than về cái sở thích ầm ĩ kia. Gặp đúng “cạ”, mẹ tớ cũng không ngớt phàn nàn về sở thích “lê la” của tớ. Nào có gì ghê gớm đâu, những dịp nghỉ lễ dài ngày, tớ vẫn cùng bạn bè thích đi ra ngoại ô thành phố picnic một ngày cho cuộc sống có tý “đổi gió”. Thế mà mẹ cứ làm như tớ đã làm một việc gì đó “tội lỗi tày đình” lắm lắm ý. Trong một ngày đẹp trời, tớ - con bé trong mắt mẹ “hở một tý là xách xe đi thẳng” và cậu bạn - sẵn sàng làm inh ỏi cả khu phố với một dàn trống đã ngồi “tâm tình tuổi mới lớn” cùng nhau và đi đến một kết luận: “Chẹp, người lớn ấy mà, rõ thật khó hiểu. Nếu chúng ta sống đơn giản, bình dị thì sẽ được coi là những đứa trẻ không có bản sắc. Còn nếu khác đi thì ắt hẳn sẽ bị bêu danh là đứa cứng đầu cứng cổ, thích thể hiện cái
Tôi. Nan giải thật!
1. Tìm xem ngòi nổ ở đâu
Những con “ngựa chứng”
Đã không ít lần, những ông bố, bà mẹ yêu quý của chúng ta đã nhìn nhau và chép miệng, lắc đầu với phép so sánh như vậy. Nhìn nhận con mình như một con “ngựa chứng”, tức là, bố mẹ chỉ nhận ra những điều bất ổn, tiêu cực ở con mình mà chưa nhận ra những điều tốt đẹp còn lại. Ví dụ, khi thấy bạn đi chơi về muộn, thấy bạn tham gia một nhóm bạn bè trông có vẻ “ngầu ngầu” hoặc nghe các bạn cười cợt, trêu đùa nhau bởi những câu nói không êm tai cho lắm thì điều duy nhất đọng lại trong trí nhớ của bố mẹ chỉ là hình ảnh xấu xí đấy. Nhất là ở tuổi dậy thì, khi mà một chuyện bé xíu xiu cũng có thể làm cho thế giới của teen tối sầm lại thì sự bối rối, hoang mang và những nông nổi, bốc đồng là điều không thể nào tránh khỏi.
Song, không phải lúc nào bố mẹ cũng nhận ra điều đó. Điệp khúc của bố mẹ ra rả từ ngày này qua ngày khác là: “Ngày xưa, bằng tuổi mày, bố đã...”. Chỉ đợi có thể, teen sẽ “sửng cồ” lên mà rằng: “Vâng, ở tuổi này con vẫn chưa làm được cái gì cả”, kèm theo đó là một cánh cửa đóng sập lại trước mắt phụ huynh. Vậy là một trận “gây hấn” của teen đã chính thức được xác lập.
Không cùng lớn
Trong quá trình trưởng thành của teen, có bao thay đổi quan trọng diễn ra. Có một điều đáng buồn là bố mẹ nhiều khi lại không theo kịp sự thay đổi ấy. Trong mắt bố mẹ, con cái luôn là những đứa trẻ bé bỏng, cần được sự chỉ bảo sát sao, bố mẹ bảo sao thì vâng dạ và nghe vậy. Không ai nghĩ ra rằng, trong quãng đường từ một đứa trẻ đến một người trưởng thành, thế giới của một đứa trẻ ngày càng mở rộng với vô số con người, sự kiện. Chỉ có tầm mắt của bố mẹ đôi khi vẫn vậy. Thảo nào, thỉnh thoảng teen vẫn “gào” lên với bố mẹ rằng:
“Bố mẹ chẳng chịu hiểu con gì cả”. Về phần mình, bố mẹ lại... ngơ ngác vì: “Cho nó ăn no, mặc ấm, chẳng bao giờ phải lo lắng điều gì. Nó còn đòi hỏi gì nữa mà bắt bố mẹ phải hiểu?”
Bố mẹ đâu có biết rằng, chỉ chừng đó thôi là chưa đủ. Vì chưa hiểu, nên những thay đổi của teen, bố mẹ không bắt kịp. Dần dần, những thay đổi đó sẽ trở thành “cái gai” trong trong mắt bố mẹ, khiến bố mẹ có cái nhìn khác đi về những đứa con.
Bố mẹ luôn luôn đúng
Bởi bố mẹ là người soạn luật đồng thời cũng là người áp dụng những điều luật trong gia đình nên đương nhiên, bố mẹ không thể nào sai được. Chẳng thế mà câu nói “trứng khôn hơn vịt” mới được phát huy thường xuyên. Teen đi chơi về muộn hả? Xin mời tự giác cấm túc một tuần, miễn lý do lý trấu. Teen thích ăn mặc quái chiêu? Lập tức sẽ bị gán mác đua đòi.
Tự tin vì có kinh nghiệm sống đầy mình, bố mẹ hiếm khi “đếm xỉa” đến chính kiến của teen.
Có khi, teen còn bị cho là “gà cãi nước sôi” ý chứ. Bạn cứ để ý mà xem, cứ mỗi lần đến đợt nộp hồ sơ thi Đại học, không nhiều thì cũng có một bộ phận teen nảy sinh những bất đồng với bố mẹ xung quanh việc chọn trường. Như bà chị họ tớ chẳng hạn, trước ước mơ muốn trở thành tiếp viên hàng không của chị ấy, các bác tớ phản đối rầm rầm. Gia đình có truyền thống làm trong ngành Tài chính ngân hàng, nên mong muốn làm một công việc nay đây. mai đó lập tức biến chị tớ thành một cô nàng ngang ngạnh, cứng đầu, chỉ biết chiều theo ý thích của bản thân, trong khi, chính ý thích đó cũng chẳng có tội tình gì.
Phải vào khuôn khổ
Với niềm tin mãnh liệt vào khả năng gò ép con cái vào khuôn phép; nhiều phụ huynh đã đưa ra những nội quy rất nghiêm ngặt. Ví dụ như quy định có mặt ở nhà vào 9 giờ tối, trong khi, teen có thể bị hỏng xe, có sinh nhật bạn bè hoặc cần chút xíu thời gian tụ tập sau giờ học.
Với những quy định kiểu này, chỉ cần teen về nhà trễ 10 phút thôi cũng đã tiêu tùng. Nhưng (lại nhưng), thế giới học trò thật sôi động với bao sự kiện thú vị, làm sao teen có thể tuân thủ tuyệt đối những quy định này được. Sự vi phạm, dù ít hay nhiều sẽ trở thành một cái bdây dẫn cho “quả bom” trong lòng bố mẹ bùng nổ.
2. Khi teen trúng bom
Vỏ quýt dày (ắt) có móng tay nhọn
Chẳng dễ dàng đầu hàng trước bố mẹ, teen luôn vận hết nội công để hóa giải những chiếc gông cùm mà bố mẹ, dù vô tình hay cố ý đặt lên vai teen. Đơn cử như việc phải tuân thủ giờ giấc chẳng hạn. Nếu về muộn, teen sẽ lấy lý do xe bị thủng xăm, nổ lốp, phải dắt người già sang đường, ở lại lớp học thêm giờ... để qua mắt bố mẹ. Nếu cần, có thể còn nhờ một cậu bạn nối khố gọi điện cho bố mẹ xin phép để thêm phần tin tưởng. Nghĩ ra đủ mọi chiêu trò để qua ải bố mẹ, kể ra cũng mệt. Song, chính sự nghiêm ngặt của bố mẹ mới đẩy teen đến cảnh phải đối phó như thế. Mặt trái của việc đối phó này là sẽ tạo cho teen sự bất ổn trong tâm lý khi các chiêu trò của mình bị bại lộ và thói quen nói dối.
Hội chứng “dây leo” Không giống với những teen lắm mưu mẹo, một bộ phận teen, trước sự cứng rắn của bố mẹ, đã sớm “buông vũ khí” và trở thành những teen hời hợt, sống dựa dẫm. Đó là những người làm gì cũng phải “để mình về hỏi mẹ đã”. Thực ra, lúc đầu có thể họ không thế. Song sự chê trách, lên án của bố mẹ trong một thời gian nhất định sẽ khiến teen mất niềm tin vào chính mình. Bị rèn giũa, mài gọt thường xuyên, chút cá tính trong teen cũng nhạt dần đều. Bởi, suy cho cùng, nếu làm gì cũng bị bố mẹ phàn nàn, dò xét thì có khi sống bình thường như một
cái dây leo lại tốt hơn. Chỉ có điều, làm cái “dây leo” cũng khá buồn đấy, teen nhỉ?
Cơ nhỡ tình cảm
Ngay trong gia đình, bạn cũng bị cấm đoán, thậm chí là cực lực lên án nếu bạn trót thể hiện một sở thích hơi đặc biệt, làm những thứ chẳng giống ai thì bạn có vui vẻ được không? Nghĩ rằng, teen càng nổi loạn thì sẽ càng đơn giản và nông nổi là không đúng đâu nhé. Đằng sau
sự nổi loạn có thể hàm chứa một tâm sự đang bị giấu kín. Tuy nhiên, nếu bố mẹ chỉ nhìn thấy những điều mà ai cũng thấy, thì sẽ ngày một xa con. Vắng tình cảm gia đình, teen sẽ tìm đến một nguồn an ủi khác. Một môn thể dục thể thao, những thú vui độc hại hay một mối quan hệ chỉ để “xả xì trét”... Thiếu vắng tình cảm làm teen dễ dàng kết thân, kết bạn và không xác định được chính xác về các mối quan hệ ngoài xã hội. Điều ấy, cũng hàm chứa ít
nhiều rủi ro.
3. Cùng gỡ bom
Chuyển sang đối thoại
Từ “đối đầu” chuyển sang đối thoại là một việc không đơn giản, nhất là khi cả hai phe đều cho rằng “lẽ phải” thuộc về mình. Tuy nhiên, không hệ trọng đến mức cần một cuộc nói chuyện nghiêm túc, thẳng thắn với bố mẹ, teen có thể chọn cách thiết lập một cuộc trò chuyện ở mọi lúc mọi nơi: Khi cùng mẹ chuẩn bị bữa cơm cho gia đình, khi ngồi sau lưng bố giờ tan học hoặc một dịp cả nhà đông đủ… Có rất nhiều hoàn cảnh cho teen xích gần với bố mẹ hơn là một cuộc “đấu khẩu”. Đừng vì chút tự ái của bản thân hay vì sự nóng giận của bố mẹ mà teen cũng “lên gân”. Trước khi làm người khác yêu mến những cá tính của mình thì bteen phải cho bố mẹ cơ hội hiểu về nó trước đã.
Xin ý kiến trọng tài
Trọng tài có thể là ông bà, thầy cô giáo hoặc một người bạn đáng tin cậy của teen. Để những lúc giận dỗi cao trào, teen có thể trút bầu tâm sự hoặc bố mẹ có được những tư vấn hợp lý. Không trực tiếp đối diện, câu chuyện có thể sẽ dễ tiếp nhận hơn và được nhìn nhận dưới
một lăng kính mới? Xây dựng tư duy “cả hai cùng thắng”
Thông thường, những cuộc tranh luận hay bất đồng giữa bố mẹ và con thường dẫn đến cảm giác buồn chán hoặc gây tổn thương cho các bên bởi bên nào cũng muốn mình chiến thắng.
Bố mẹ muốn con cái răm rắp nghe lời mình. Ngược lại, teen lại muốn được tùy ý làm theo sở thích. Bạn cứ tưởng tượng cảnh hai người cùng kéo một chiếc dây chun vậy. Dù cái dây bị đứt hay được kéo về bên nào thì luôn có ít nhất một bên bị đau, phải không? Thay vì cực lực giành phần thắng về phía mình, tại sao teen không nghĩ rằng thực ra, vẫn luôn có một giải pháp có ý nghĩa tích cực với cả bố mẹ và teen. Thậm chí, nếu cần, teen có thể thỏa hiệp
một chút để bố mẹ thấy được “tinh thần hướng thiện” của mình. Trước khi làm gì, nói gì, chỉ cần teen tự hỏi điều này có gì tốt cho mình, bố mẹ sẽ phản ứng như thế nào thì teen sẽ có được cách hành xử hợp lý và sáng suốt, để bố mẹ không phải than phiền “Càng lớn, nó càng
chẳng coi bố mẹ ra gì”. Chấp nhận những ngoại lệ
Bạn có thể chủ động đề xuất những tình huống đặc biệt để đặt ra khỏi “vòng kìm kẹp” của bố mẹ. Lên được một danh sách cụ thể và chi tiết thì càng thuận tiện cho công cuộc xin xỏ. Lấy ví dụ, bố mẹ không thích bạn ăn mặc màu mè diêm dúa thì bạn xin được mặc những trang phục kiểu đó vào một vài dịp đặc biệt như sinh nhật bạn bè, ngày Giáng sinh hay... Halloween chẳng hạn. Nếu biết “đính kèm” vài hình phạt thích đáng do mình tự đề ra khi lạm dụng những ngoại lệ này, teen lại được bố mẹ chiếu cố thêm.
Post A Comment:
0 comments so far,add yours
support@ini.vn